„Việt Nam trở thành một
đất nước mà chính quyền mâu thuẫn với người dân. Chính quyền mất uy tín, mất
lòng tin nơi nhân dân“
Xin lỗi, tôi không
tìm thấy ‘Độc lập – Tự do – Hạnh phúc’
Một buổi
sáng nọ, tôi nhâm nhi ly cà phê vỉa hè và lướt Facebook đọc newsfeed (tôi có
thói quen hay cập nhật tin tức qua Facebook hơn là qua những trang thông tin
“chính chủ” của nhà nước). Bỗng dưng dừng lại ở một status của anh bạn đồng
nghiệp viết rằng: “Xã hội Việt Nam hiện nay là một trong những xã hội nguy hiểm
nhất trên thế giới. Bạn có quyền phản biện, nhưng tôi cho là vô ích.”
Tôi cảm thấy tò mò và vào gửi một tin nhắn cho anh bạn. Nhanh chóng sau đó
chúng tôi có một cuộc trao đổi thật sự thú vị xoay quanh cái status của anh bạn
trên trang mạng xã hội quyền lực này. Kết thúc cuộc trò chuyện, anh bạn tôi cho
rằng: nền chính trị Việt Nam hiện nay không mang lại lợi ích cho quốc gia, xã
hội loạn lạc và hệ thống pháp luật rối ren nhưng lỏng lẻo.
Chính
trị mà không nhắm tới cái lợi thì không phải là chính trị
Lợi ích
không chỉ về vật chất mà còn cả về tinh thần như nâng cao dân trí, củng cố đạo
đức, tạo ra xã hội văn minh, và phải luôn nhằm tới lợi ích chung, không thiên
vị cho nhóm này gây thiệt hại cho nhóm kia. Lợi ích
cộng đồng luôn là đích hướng tới của các quyết định chính trị.
Nước Mỹ luôn
đặt lợi ích của đất nước họ lên trên mọi lợi ích, họ sẵn sàng làm mọi chuyện để
đảm bảo lợi ích đó không bị tổn hại ở hiện tại và tương lai. Bởi thế khi Trung
Quốc đang đe dọa lợi ích của Mỹ ở khu vực Biển Đông thì lập tức Mỹ chuyển trục
ngay sang khu vực này. Nước Nhật sau Thế chiến thứ hai đã có một hiến pháp với
những điều luật cấm chiến tranh, thế mà thời gian gần đây họ đang cố gắng phá
bỏ sự ràng buộc đó với hy vọng quân đội được tham chiến bên ngoài lãnh thổ
Nhật. Âu cũng vì lợi ích của chính nước Nhật mà ra.
Thế
nhưng chính trị Việt Nam ngày hôm nay lại đi ngược với lợi ích xã hội, lợi ích
cộng đồng. Nền chính trị này trớ trêu thay lại chỉ có lợi cho một nhóm người
mang tên “cộng sản”, một giai cấp mang tên “chính quyền”, và những thành phần
tung hê chúng. Trớ trêu,
nhiều người không hiểu hay cố tình không hiểu thực trạng này trong xã hội Việt
Nam, nên thường tỏ ra cố chấp khi không tin những nhà cai trị Việt Nam tham
quyền cố vị. Họ vẫn tin rằng nhà nước đang làm việc vì họ, các chính sách, các
dự án, các quyết định được ban hành là vì nước, vì dân chứ không phải vì lợi
ích phe nhóm.
Một
xã hội loạn lạc
Tất cả mọi
bất công trong xã hội có thể không phải do chính trị tạo ra nhưng chắc chắn
rằng mọi quyết định chính trị đều có thể tạo ra bất công. Và sự thật thì xã hội Việt Nam đang đầy rẫy bất công vì những quyết định
chính trị.
Sự loạn lạc
của xã hội chính là do mâu thuẫn lợi ích hay còn gọi là bất công. Giai cấp lãnh
đạo xâm phạm lợi ích chính đáng của dân đen, và lợi ích của dân tộc. Chính cách
hành xử bất công này của chính quyền cũng tạo ta một bộ phận không nhỏ trong xã
hội Việt Nam sẵn sàng làm mọi chuyện vì những món lợi cỏn con, bất chấp tính
mạng người khác, bất chấp luân thường đạo lý.
Trộm cắp,
cướp giật, lừa đảo, buôn bán phụ nữ và trẻ em, làm ăn bất chính như cung cấp
thực phẩm độc hại ra thị trường… đó chính là những mặt tiêu cực mà xã hội Việt
Nam đang gánh chịu suốt mấy chục năm qua. Nó đang dần dần biến thành nét đặc
thù của xã hội Việt Nam trong con mắt bạn bè thế giới. Vì sao họ làm như vậy?
Vì chính quyền lấy mất lợi ích chính đáng của họ.
Việt
Nam trở thành một đất nước mà chính quyền mâu thuẫn với người dân. Chính quyền
mất uy tín, mất lòng tin nơi nhân dân. Còn với nhân dân, họ thờ ơ với những vấn đề của đất
nước, họ quay lưng với những quyết định của chính quyền. Mâu thuẫn lớn như vậy
là cơ hội lớn để giặc ngoại xâm tấn công bất cứ lúc nào.
Hệ
thống pháp luật rối ren nhưng lỏng lẻo
Chẳng
có đất nước nào nhiều luật lệ như Việt Nam, luật chồng luật, luật nhiều tới mức khiến người ta
như bị lạc lối không tìm thấy lối ra cho vấn đề kiện tụng. Hệ thống luật pháp
Việt Nam nếu so sánh với Mỹ và Phương Tây xem ra cũng hợp lý và công bằng đấy
chứ, nhưng chỉ là trên lý thuyết. Vì cơ chế chính trị độc đảng nên hầu như hệ
thống này nhìn thì công bằng nhưng thực tế thì là mầm mống của những bất công.
Hệ thống chỉ là cái vỏ bên ngoài còn cái ruột bên trong mới quyết định phẩm
lượng của luật pháp. Từ cơ quan tư pháp đến hành pháp
và lập pháp đều chỉ là một cánh tay nối dài của đảng cộng sản.
Thử tìm xem
có ai từng là thủ tưởng, chủ tịch quốc hội, thành viên quốc hội và là thẩm phán
trong hệ thống luật pháp này không phải là người của đảng cộng sản không? Quốc
hội có thể có nhưng chỉ chiếm một phần nhỏ thì tiếng nói khác nào muối bỏ biển,
chỉ làm cho biển mặn thêm thôi. Một hệ thống từ trên
xuống dưới đều là người của một nhóm nào đó thì lấy đâu ra công bằng cho những
thành phần khác trong xã hội? Sự lỏng lẻo tức là thiếu nghiêm minh và
công bằng nằm ở chỗ đó. Âu cũng từ cái lợi phe nhóm, đảng phái mà ra.
Với 3 khía
cạnh trên, xã hội Việt Nam ngày hôm nay đang trở thành
một xã hội nguy hiểm. Nguy hiểm cho dân tộc, nguy hiểm cho chính quyền
và nguy hiểm cho lợi ích quốc gia. “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc”, có ai chứng
minh được xem 3 cụm từ này có nằm trong tính chất của xã hội Việt Nam hiện nay
hay không? Riêng tôi, một kẻ sinh ra và lớn lên trong lòng một quốc gia cộng
sản, tôi không tìm thấy những điều đó.
Cao Huy Huân