14.08.2020

Dấu Xưa-Nguyên Thạch

Dấu Xưa

Nguyên Thạch

Sáu mươi lăm năm, bỗng chốc thoáng trôi
Người lính trẻ xưa, giờ già rồi
Lê bước cô đơn tìm kỷ niệm
Cuộc đời ngắn ngủi lắm người ơi.

Hai năm lính trận, đủ vui buồn
Cùng những gian nguy lẫn sầu tuôn
Hỏa châu chiếu sáng màu áo lính
Tiền đồn heo hút tím chiều buông.
Lính trận miền xa giữ quê hương
Lạnh lắm ai ơi những đêm sương
Ghì chặt người yêu là cây súng
Thay tà áo trắng, dáng người thương.

Có những cơn mưa chiều hành quân
Bùn dơ đẫm ướt cả tấm thân
Kiếp trai thời loạn thân gian khổ
Tiếng gọi quê hương quyết dấn thân.

Ba ngày nghỉ phép ghé thăm nhà
Cô láng giềng xưa đã đi xa
Bềnh bồng áo cưới về bên ấy
Em giờ là vợ của người ta.

Ánh trăng khuya chênh vênh
Trĩu bên hiên nhà em
Người xưa đà khuất dạng
Tôi nỗi buồn mông mênh

24 giờ trôi, tôi lại đi
Khuất dạng dáng em buổi phân kỳ
Giầy sô từng bước nghe vang vọng
Sỏi đá buồn theo phút biệt ly.


Nguyên Thạch