NHÂN SỰ KIỆN HOA KỲ, NHẬT BẢN, ÚC,
ẤN ĐỘ, PHI LUẬT TÂN… NHẬP CUỘC VÀ BIỂN ĐÔNG ĐANG ĐƯỢC QUỐC TẾ HÓA, NHẮC LẠI GỢI
Ý VỀ MỘT SỐ CÔNG TÁC CẦN PHẢI LÀM
Phạm
Cao Dương
Xin được thưa ngay là vấn đề này đã từng
được người viết nêu ra sau khi vụ Hội Địa Lý Quốc Gia (National Geographic
Society) của người Mỹ ghi chú không đúng về quần đảo Hoàng Sa đã tạm thời được
giải quyết với sự đồng ý sửa lại của tổ chức này. Đây là một thành công quan
trọng mà người Việt Nam nói chung đã đạt nhờ sự lên tiếng và tranh đấu của các
giáo sư, học giả, các cơ quan hay tổ chức nghiên cứu chuyên môn và của những
người Việt yêu nước bình thường cả trong lẫn ngoài nước. Có điều đây mới chỉ là
bước mở đầu vì National Geogaphic Society không phải là cơ quan hay nhà xuất
bản duy nhất sản xuất và phát hành bản đồ ở Hoa Kỳ và trên thế giới. Còn rất
nhiều cơ quan và nhà xuất bản khác cũng làm những công việc tương tự. Việc làm
sáng tỏ và tranh đấu để có sự điều chỉnh cho đúng sự thực do đó cần phải được
tiếp nối. Trong bài này người viết xin được lập lại hai gợi ý cần phải làm vào
lúc này:
Thứ nhất là
người Việt ở khắp nơi trên thế giới, đặc biệt là ở các nước lớn như Pháp, Anh,
Úc, Nhật, Đức, Gia Nã Đại và các nước Bắc Âu… cần phải duyệt lại tất cả những
tài liệu đã được phổ biến liên hệ tới không riêng Quần Đảo Hoàng Sa mà luôn cả
Quần Đảo Trường Sa và nếu cần, phải vận động để điều chỉnh.
Thứ hai là
phải xét lại danh xưng South China Sea (Biển Nam Trung Hoa) hay Mer de Chine
(Biển Trung Hoa) hay Mer de Chine Méridionale và đổi thành Southeast Asia Sea
hay Mer de l’Asie du Sud-Est (Biển Đông Nam Á).
Cả hai gợi ý này đều có
những lý do riêng và đều có thể thực hiện được nếu mọi người Việt Nam nhất là
các nhà cầm quyền ở trong nước đều muốn làm vì chúng ta đang ở vào những
vị thế và thời điểm vô cùng thuận lợi, có thể làm được. Tôi xin được trình bày
với những chi tiết như sau:
Thứ nhất: Thường
xuyên duyệt xét lại tất cả những bản đồ đã được quốc tế ấn hành hay phổ biến
trên mạng
Lý do của việc làm này
là bản đồ có thể được phổ biến dưới nhiều hình thức khác nhau: trên mạng, in
rời từng bản để treo tường hay in trong sách hay thành tập gọi là atlas dưới
nhiều khổ lớn nhỏ, dầy mỏng khác nhau, có tỷ lệ khác nhau, từ đó chi tiết được
trình bày hay ghi chú khác nhau, đồng thời cũng có thể là những cầu đồ (globes).
Gợi ý để mọi người cùng làm ở đây là người Việt ở khắp nơi trên thế giới, đặc
biệt là ở các nước lớn như Mỹ, Pháp, Anh, Úc, Nhật, Đức và các nước Bắc Âu… cần
phải duyệt lại tất cả những tài liệu đã được phổ biến này và nếu cần, có thể
vận động để điều chỉnh. Hoa Kỳ là một trường hợp điển hình. Chúng ta thử bắt
đầu một bằng quốc gia có nhiều liên hệ với Việt Nam này. Điều nên nhớ là công
việc duyệt xét này, với một kiến thức không cần thật cao về các ngôn ngữ liên
hệ, ai cũng có thể làm được, nhất là các thanh thiếu niên thuộc thế hệ trẻ ở
các học đường, chưa nói tới các người làm ở các thư viện.
Ở Hoa Kỳ, ngoài National
Geographic, còn có những nhà xuất bản khác không kém quen thuộc đối với học
giới nói chung, các nhà địa lý học hay các thày dạy sử địa nói riêng, như
Hammond, Rand McNally, DK, Oxford University Press, Merriam-Webster, Random
House, Smithsonian, Harper Collins… Các tài liệu này vì được ấn hành bằng tiếng
Anh nên cùng lúc được xuất bản và phổ biến ở các nước nói tiếng Anh như Gia Nã
Đại, Úc, Anh…Các bản đồ của các nhà xuất bản này phần lớn dùng các tên Paracel
hay Spratly, những tên quốc tế, rồi đã hoặc là để trống (Oxford Atlas of the
World, 2005; Oxford New Concise World Atlas, 2009; Random
House Compact World Atlas, 2006; Smithsonian Handy World Atlas,
2004) hoặc đề sovereignty disputed hay disputed - chủ quyển tranh
chấp hay tranh chấp (Hammond World Atlas,2009; Hammond Concise World
Atlas,(?); DK World Atlas, Digital Mapping for the 21th Century,2007,
DK Concise Atlas of the World, 2007) hoặc đề là claimed by
(đòi chủ quyền bởi) rồi kể tên các quốc gia (Rand Mcnally, Answer Atlas, the
Geography Resource for Students, 2006). Riêng cuốn Merriam-Webster’s
Geographic Dictionary, 2007, vì là từ điển nên ngoài tên quốc
tế lại ghi thêm các tên Xi-shaQndao (Trung Hoa), Quần
Đảo Hoàng Sa (Việt Nam) và Hi-ra-ta gun-tô (Nhật Bản)
trước khi ghi các chi tiết khác. National Geographic có lẽ là một trường hợp cá
biệt. Các bản đồ in của hội
này cũng đã ghi chú y như họđã ghi chú trên mạng (National Geographic Family
Reference Atlas of the World, 2010; National GeographicVisual of
the World Atlas,2009; National Geographic Collegiate Atlas of
the World (?). Cần để ý là trong thời gian chiến tranh Việt Nam, ngay
từ những ngày đầu, National Geographic Society đã chú ý rất nhiều
đến cuộc chiến đấu chống Cộng của người Việt. Họ đã viết và đã phổ biến rất
nhiều bài về đề tài này một cách có cảm tình với phía ngưòi Việt Quốc Gia. Vậy
tại sao với tư cách là một hội khoa học họ lại thay đổi thái độ một cách vội
vã, thiếu vô tư và thiếu thận trọng so với những nhà xuất bản khác nặng về kinh
doanh thương mại hơn như vậy? Qua sự kiện này câu hỏi được đặt ra người ta có
thể tin tưởng vào tinh thần khoa học, vô vị lợi của người Mỹ đến mực
nào? Một câu hỏi khác: Còn ở Việt Nam thì sao?
Việt Nam (miền Bắc) cũng dùng các danh xưng Tây Sa
(Xisha) và Nam Sa (Nansha) của Trung Quốc trên các bản đồ của mình
Trở về với Việt Nam, việc dùng các danh xưng Tây Sa và Nam Sa, gốc của
người Tàu, thay vì Hoàng Sa và Trường Sa trong tiếng Việt, không phải là không
có. Sự kiện này sở dĩ đã xảy ra có thể là do sự dễ dãi, dẫn xuất từ tính thế
nào xong thôi của người Việt. Nó cũng có thể là do sự cẩu thả của người làm
sách hay vẽ bản đồ nhưng nó cũng có thể do chủ trương của người cầm quyền đương
thời liên hệ tới quốc tế chủ nghĩa và nhu cầu của tình thế và của chiến tranh
thể hiện qua văn thư của Thủ Tướng Chính Phủ Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa
Phạm Văn Đồng gửi cho đồng chí của ông là Tổng Lý Quốc Vụ Viện Nước Cộng Hoà
Nhân Dân Trung Hoa Chu Ân Lai, ngày 14 tháng 9 năm 1958 và cách giải thích của
những người có trách nhiệm ở miền Bắc đương thời. Có điều giải thích ra sao
cũng vậy. Bút sa là gà phải chết! Khi những tranh chấp xảy ra, người
Tàu đã dùng những tài liệu do chính người Việt tạo ra mà họ có được trong tay
này làm chứng cớ để biện minh cho chủ quyền của họ ở các quần đảo hai bên đang
tranh chấp. Bài viết nhan đề “Xisha and Nansha Islands belong to
China” (Tây Sa và Nam Sa thuộc Trung Quốc) đăng trên tờ Beijing
Review, cơ quan ngôn luận chính thức của chính quyền Cộng Sản Bắc Kinh
bằng Anh ngữ, số 21, ra ngày 25 tháng 5 năm 1979 cho người ta thấy
điều đó. Bài này không ghi tên tác giả mà chỉ ghi là một bài bình luận của ký
giả Tân Hoa Xã, có lẽ để tránh không bị coi là chính thức, nhưng ai cũng biết
Tân Hoa Xã là cơ quan thông tấn chính thức của nhà nước Trung Hoa Cộng Sản.
Trong bài bình luận này, ngoài những lập luận và chứng cớ bằng ngôn từ, tác giả
đã viện dẫn tới các bản đồ chính thức của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà (miền
Bắc) ấn hành trước năm 1975. Các bản đồ này đã gọi các quần đảo Hoàng Sa và
Trường Sa bằng tên Trung Hoa đọc theo tiếng Việt là Tây Sa và Nam Sa của chúng
kèm theo những ghi chú chứng tỏ các quần đảo này là thuộc Trung Hoa. Tác giả
bài báo đã nêu lên một số trường hợp làm thí dụ:
Thí dụ thứ nhất: Bản đồ thế giới vẽ và ấn hành bởi Cục Địa Đồ (?) của Bộ Tổng Tham
Mưu Quân Đội Nhân Dân Việt Nam năm 1960 đã ghi rõ bằng tiếng Việt “Quần Đảo Tây
Sa (Trung Hoa)” và “Quần Đảo Nam Sa (Trung Hoa)”. Nguyên bản tiếng Anh để chữ
China (Trung Hoa) trong ngoặc đơn rồi tất cả trong ngoặc kép “the Xisha Islands
(China)”, “the Nansha Islands (China)” thành người viết bài này (PCD) không rõ
chữ China này là ghi đúng như trên bản đồ của Việt Nam hay do tác giả bài
viết trên tờ Beijing Review thêm vô.
Thí dụ thứ hai: Những bản đồ Việt Nam xuất bản bởi Cục Địa Đồ vào
tháng 5 năm 1964 và những bản đồ thế giới ấn hành tháng 5 năm 1972 cùng những
bản đồ chính trị thế giới do Cục Đo Đạc và Bản Đồ Quốc Gia (?) ấn hành tháng 3
năm 1974 ghi các quần đảo này bằng tên Trung Hoa viết bằng tiếng Việt Nam.
Không bao giờ các quần đảo này được ghi bằng tên tiếng Việt là “Quần Đảo Hoàng
Sa” và “Quần Đảo Trường Sa” như sau này, theo tác giả bài báo.
Thí dụ thứ ba: Một bài học về Trung Quốc dành cho lớp 9 trong
một cuốn sách giáo khoa về địa lý do Nhà Xuất Bản Giáo Dục Hà Nội ấn hành năm
1974 có câu “Vòng cung hợp bởi các quần đảo Nam Sa và Tây Sa, đảo Hải Nam, Đài
Loan, Quần Đảo Bành Hồ… tạo thành một bức “trường thành” che
chở cho Trung Hoa Lục Địa.” Có nhiều diễn tả tương tự đã được thấy trong các
sách giáo khoa của Việt Nam. Xin độc giả lưu ý tới hai chữ “trường
thành” ngay từ năm 1974 này đã được dùng thay vì mãi đến năm 2015 mới
được vị đô đốc tư lệnh Hạm Đội 7 của Mỹ nhắc tới.
Thí dụ thứ tư, Kinh độ phía đông của Việt Nam: Ngày 15
tháng 5 năm 1975, non một tháng sau ngày quân đội Việt Nam (Cộng Sản) tiến
chiếm sáu đảo của Quần Đảo Trường Sa, tờ Quân Đội Nhân Dân cho
đăng một bản đồ Việt Nam bao gồm cả Quần Đảo Trường Sa và khẳng định là địa
điểm cực đông của lãnh thổ Việt Nam nằm ở 109 độ 29 phút Đông. Điều này (theo
bài báo) chứng tỏ Việt Nam đã chiếm đóng lãnh thổ của Trung Quốc. Mặt khác, một
tài liệu nhan đề Địa Lý Thiên Nhiên Việt Nam và Các Vùng Thiên Nhiên
của Lãnh Thổ Việt Nam (?) do Nhà Xuất Bản Giáo Dục Việt Nam và Nhà
Xuất Bản Khoa Học và Kỹ Thuật Việt Nam ấn hành năm 1970 lại xác định điểm cực
đông của lãnh thổ Việt Nam nằm ở 109 độ 21 phút Đông thay vì 109 độ 29 phút
Đông, chênh nhau 8 phút. Tác giả bài báo cho rằng dù có tăng thêm 8 phút cho
lãnh thổ Việt Nam, Nam Sa vẫn không thuộc Việt Nam vì Nam Sa nằm ở 109 độ 30
phút đông của lãnh thổ Việt Nam (cũng theo bài báo).
Qua những thí dụ kể
trên, người ta thấy lập luận của phía Trung Hoa có những điều bất ổn. Ba thí dụ
đầu căn cứ vào những tài liệu được ấn hành từ trước năm 1975, khi Việt Nam còn
bị chia đôi và có xuất xứ từ miền Bắc Việt Nam trong khi các Quần Đảo Hoàng Sa
và Trường Sa theo Hiệp Định Genève mà Trung Quốc có tham dự và đóng vai trò
tích cực, là do miền Nam quản trị. Lập luận của Trung Quốc trong trường hợp này
không có giá trị vì nó cũng giống như lập luận của họ đối với văn thư Phạm Văn
Đồng gửi cho Châu Ân Lai. Nói cách khác, những gì miền Bắc làm đối
với Hoàng Sa và Trường Sa là không có giá trị pháp lý căn cứ vào Hiệp Định
Genève. Có điều khi đặt vấn đề này người ta lại phải đặt lại toàn bộ vấn đề
Việt Nam từ biến cố 30 tháng Tư năm 1975 vì Miền Bắc là phía thắng trận nên
những gì Miền Bắc làm là hợp pháp. Một câu hỏi khác liên hệ trực
tiếp với bài này cần được nêu lên là tại sao các nhà làm sách và làm bản đồ ở
miền Bắc thời trước năm 1975 lại dùng những danh xưng của người Tàu thay vì các
danh xưng của người Việt để gọi hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa? Câu trả lời
có thể là vì thời gian đó là thời gian Việt Nam và Trung Hoa là hai nước Cộng
Sản “anh em”, em không giữ được thì đưa cho anh thay vì để người ngoài chiếm
mất, đồng thời đó cũng là thời gian chiến tranh, Cộng Sản Việt Nam cần sự giúp
đỡ của Cộng Sản Trung Quốc và vai trò của Trung Quốc nói chung và của các cố
vấn Trung Quốc nói riêng rất mạnh, không ai có thể chống lại. Do đó, việc dùng
ngôn từ của Trung Quốc hay việc chép nguyên văn từ các tài liệu do các cố vấn
Trung Quốc đưa cho ở đây cũng chỉ là một điều bình thường giống hệt như trong
các cuộc chỉnh huấn trong quân đội hay cải cách ruộng đất và việc dùng danh
xưng Quân Đội Nhân Dân thay thế cho danh xưng Vệ Quốc Đoàn mang nặng tinh thần
quốc gia chủ nghĩa. Khó ai có thể ngờ Trung Quốc trước sau như một khiến cho
những gì các nhà làm bản đồ hay sách giáo khoa về địa lý ở miền Bắc đã làm ở
thời đó sau này đã gây ra bất lợi cho cả đất nước Việt Nam. Tưởng ta cũng nên
để ý là về vấn đề kinh độ, 109 độ 21 hay 29 phút chỉ là của Việt Nam lục địa
tức phần chính của Việt Nam mà thôi. Các Quần Đảo Hoàng Sa và Trường Sa không
được trình bày trong tài liệu được viện dẫn. Ngoài ra người ta cũng phải để ý
hơn nữa là tháng 5 năm 1975 miền Bắc mới chiếm được miền Nam và tự coi là có
trách nhiệm trên toàn thể lãnh thổ của miền Nam trong đó có Hoàng Sa và Trường
Sa. Thời gian quá ngắn nên những tài liệu tờ Quân Đội Nhân Dân dùng cho bài
viết của họ vẫn là tài liệu cũ của miền Bắc. Họ chưa có đủ thì giờ để cập nhật
hóa những gì phải làm.
Tên South China Sea hay Mer de Chine hay Mer de Chine
Méridionale cần phải được thay thế bằng Southeast Asia Sea hay Mer de l’Asie du
Sud-Est hay Mer du Sud-Est Asiatique hay Biển Đông Nam Á
Đây là một vấn đề lẽ ra phải được nêu lên từ lâu nhưng hầu như ít ai để
ý đến hoặc chưa có dịp. Người viết đã thử làm hồi cuối thập niên 1980 của thế
kỷ trước bằng cách gửi thư cho các bộ Ngoại giao của các nước Đông Nam Á,
nhưng như mọi người có thể đoán được, với tư cách cá nhân vô danh, nhỏ bé, thư
chắc chắn đã được nằm trong sọt rác. Sau này một tổ chức lớn hơn, Nguyễn
Thái Học Foundation cũng đã làm nhưng cũng chưa đạt được ý muốn. Một thời điểm
đầu tiên rất tốt đã xảy ra trong năm 2010, một thời điểm có thể coi là ngàn năm
một thuở vì Việt Nam vào năm 2010 là chủ tịch luân phiên của Hiệp Hội Các Quốc
Gia Đông Nam Á (ASEAN), đồng thời trong tháng 4 năm đó cuộc họp thượng đỉnh của
Hiệp Hội đã diễn ra ở Hà Nội. Với tư cách chủ nhà và ở cương vị chủ tịch, nhà
nước Cộng Sản Việt Nam có thể đưa ra đề nghị để hội nghị cứu xét và thông qua.
Rất tiếc là nhà nước này Cộng Sản Việt Nam đã bỏ lỡ cơ hội này. Tuy nhiên thời
điểm hiện tại cũng không đến nỗi là đã quá muộn. Lý do là vì hiện tại
Quốc Tế nói chung, trong đó có Nhật Bản, có Úc, có Ấn Độ…,không phải chỉ riêng
Hoa Kỳ, đã chú ý nhiều hơn tới nguy cơ Biển Đông và đã có những hành động cụ
thể. Một vận động mới cần phải được khởi động.
Có nhiều lý do phải đổi tên:
Thứ nhất: Tên South China Sea (Biển Nam Trung Hoa) trong tiếng
Anh và tên Mer de Chine (Biển Trung Hoa) hay Mer de Chine Méridionale trong
tiếng Pháp không thích hợp với thực tại địa lý nói chung của biển này. Chúng đã
được đặt ra và được chấp nhận từ nhiều thế kỷ trước, khi người Âu Châu mới tới
vùng này. Lúc đó họ đã biết hay đã quen với Trung Quốc nhiều hơn là với các xứ
Đông Nam Á đương thời, trong khi trên thực tế biển này ba mặt phía nam, phía
tây, phía đông được vây quanh bởi các nước Đông Nam Á, chỉ một phần phía bắc là
tiếp giáp với Trung Quốc. Khi một danh xưng do người ngoài đặt cho và không hợp
lý với thực tại địa phương, người ta cần phải đổi đi cho hợp lý hơn thay vì để
nguyên một cách thụ động và cứ thế mà dùng từ đó gây ra những hiểu lầm lẽ ra có
thể tránh được. Nên để ý là Indonesia xưa kia bị gọi là Nam Dương quần đảo. Sau
khi độc lập nước này đã được đổi tên là Indonesia hay In-đô-nê-xia.
Thứ hai: Biển này nằm ở
giữa các quốc gia Đông Nam Á, trong tương lai, với đà phát triển trên nhiều mặt
của Hiệp Hội ASEAN, sẽ là một cái hồ, một thứ Địa Trung Hải của toàn vùng. Nó
sẽ giúp cho mọi sự tiếp xúc, trao đổi và hợp tác, nói chung, từ kinh tế, tài
chánh, thương mại đến văn hóa, giáo dục… được dễ dàng vì giao thông bằng đường
thủy luôn luôn dễ dàng với những số lượng lớn hơn gấp bội so với đường bộ
hayđường hàng không nếu người ta biết tổ chức và khai thác. Tên South China Sea
hay Mer de Chine hay Mer de Chine Méridionale không nói lên được tầm quan trọng
này, chưa kể tới những ý nghĩa tiềm ẩn có thể bị khai thác của hai chữ China
hay Chine trong hai danh xưng này.
Thứ ba: Đổi tên từ South
China Sea (Biển Nam Trung Hoa) hay Mer de Chine (Biển Trung Hoa) hay Mer
de Chine Méridionale (Biển Nam Trung Hoa) thành Biển Đông Nam Á không có nghĩa
là ta từ bỏ danh xưng Biển Đông hay Đông Hải của Việt Nam vì Biển Đông hay Đông
Hải là những tên riêng của người Việt để dùng trong nội bộ mình. Các nước khác
chắc chắn cũng có những tên riêng của để gọi biển này của họ, điển hình là Phi
Luật Tân. Vì là của riêng người ta vẫn có thể tiếp tục dùng những danh xưng này
như những danh xưng truyền thống với những ý nghĩa vừa đúng với vị trí của biển
này đối với người dân địa phương, vừa tình cảm của chúng. Southeast Asia Sea
hay Mer de l’Asie du Sud-Est sẽ chỉ là những danh xưng quốc tế thích hợp hơn để
dùng trên các văn kiện hay trong các buổi họp quốc tế, trên các địa đồ thế giới
và cho các nước không nằm trong vùng.
Thứ tư: Dùng danh xưng
Biển Đông Nam Á hay Southeast Asia Sea hay Mer de l’Asie du Sud-Est hay Mer du
Sud-Est Asiatique sẽ giúp cho các học giả, các nhà ngoại giao, các chính khách
Việt Nam, mỗi khi phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tránh được sự khó chịu
khi phải dùng những tên vừa không do mình đặt ra vừa không đúng với thực tại
địa lý mà còn hàm chứa ảnh hưỏng và sức mạnh quá lớn của Trung Quốc. Không
những thế chúng còn mang các quốc gia Đông Nam Á lại gần với nhau hơn, đồng
thời có thể tạo ra cho người dân của các quốc gia này một ý thức mới, ý thức
thuộc về một khối người có nhiều điểm tương đồng, có những quyền lợi chung cần
được khai thác với nhau trong hòa bình và cùng nhau bảo vệ nhất là trong phạm
vi môi trường thiên nhiên vào lúc Trung Quốc đang nỗ lực kỹ nghệ hóa các tỉnh
đông nam của họ hay xa hơn nữa trước tham vọng bành trướng nhằm làm bá chủ thế
giới của nước này.
Kết luận: Với những lý do
trên đây, và còn nhiều lý do khác nữa mà người viết, trong một bài báo ngắn gọn
hay vì nhất thời tế nhị, không thể kể ra hết, việc thay thế các danh xưng South
China Sea trong tiếng Anh và Mer de Chine hay Mer de Chine Méridionale trong
tiếng Pháp bằng danh xưng Southeast Asia Sea hay Mer de l‘Asie du Sud-Est hay
Mer du Sud-Est Asiatique là một việc làm cần thiết và thích hợp cho sự phát
triển nhanh chóng và mỗi ngày mỗi thêm vững mạnh của Hiệp Hội Các Quốc Gia Đông
Nam Á (ASEAN) như người ta đã và đang thấy. Nó nói lên sự bình đẳng và ý chí kết
hợp của các nước trong vùng. Ngưòi ta có thể không thích ý kiến quốc tế hóa các
quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa vì nó liên hệ tới chủ quyền về lãnh thổ và lãnh
hải của riêng từng nước, nhưng người ta có thể chấp nhận, nếu không nói là hoan
nghênh việc làm này như một cái tên thuần túy và đơn giản. Các quốc gia Đông
Nam Á đã có một tổ chức chung; đã đến lúc các quốc gia này phải có một cái gì
cụ thể chung. Một vùng biển chung mang danh Biển Đông Nam Á ít ra qua danh xưng
của nó là biểu tượng cho cái gì chung đó vậy.
Trở về với Việt Nam. Như đã nói ở trên,
năm 2010 Việt Nam đã bỏ lỡ một cơ hội có thể nói ngàn năm một thuở. Tuy nhiên
lỡ không phải là quá trễ. Với sự nhập cuộc mỗi ngày một mạnh hơn, mỗi ngày
một sâu hơn của Hoa Kỳ, Nhật Bản, Phi Luật Tân, Úc và luôn cả Ấn Độ… trong một
thế giới đang đổi mới, một cuộc vận động mạnh hơn cần được khởi động trở
lại. Nên nhớ là chúng ta đang ở Thế Kỷ 21 chứ không còn ở Thế Kỷ 20 nữa.
Vì chủ đề của bài này là Trường Sa và
Hoàng Sa nên người viết thấy cần phải nêu lên một gợi ý khác để các nhà cầm
quyền Cộng Sản ở trong nước hiện tại chứng tỏ sự ghi nhận công ơn của các chiến
sĩ, bất kể là từ miền Nam hay miền Bắc trước kia, đã hy sinh bảo vệ lãnh thổ nước
nhà. Gợi ý đó là : Hãy dùng tên của họ để đặt cho những chiếm hạm mới mà Việt
Nam mới đặt mua hay mới tự đóng để bảo vệ vùng biển của đất nước. Sự đặt tên
này cũng gống như sự dựng tượng đài kỷ niệm chắc chắn sẽ được mọi người hoan
nghênh kể cả các chiến sĩ hải quân của nước Việt Nam hiện tại vì trong khi
chiến đấu chống hải quân Trung Cộng ở Trận Chiến Hoàng Sa hay Trường Sa họ chỉ
hướng tới một mục tiêu duy nhất là bảo vệ lãnh thổ của tổ quốc Việt Nam hay
đồng bào của họ trước sự xâm lăng của ngoại bang. Trong hoàn cảnh đó họ
không còn là người của miền Nam hay của miền Bắc nữa mà là của chung của cả dân
tộc hay hơn thế nữa họ là những anh hùng chung của cả dân tộc của thế kỷ hai
mươi. Riêng Hạm Trưởng Ngụy Văn Thà, ông người hạm trưởng đầu tiên của
Hải Quân Việt Nam đã quyết dịnh ở lại, chết theo tàu trong cuộc chiến bảo vệ
lãnh thổ và lãnh hải phía đông của tổ quốc mình trước một kẻ thù truyền kiếp,
đông và mạnh hơn gấp bội. Lê Văn Tám là một nhân vật hoàn toàn ngụy tạo trong
Chiến Tranh Đông Dương Lần Thứ Nhất là điều bây giờ ai cũng biết, nhưng tên của
nhân vật ngụy tạo này vẫn được giữ làm tên các trường học, tên đường, tên công
viên. Tại sao ngưòi ta vẫn lờ đi không nói tới Ngụy Văn Thà và các chiến hữu
bất kể Nam, Bắc của ông, những nhân vật lịch sử có thật, đặc biệt là vào lúc mà
Hoàng Sa và Trường Sa là đề tài nóng bỏng của thời cuộc? Nhưng dù công nhận hay
không, những ai còn tin vào sự linh thiêng của các anh hùng liệt sĩ của dân
tộc, vẫn thường dành một phút trong các buổi lễ để tưởng niệm và tri ân, hẳn
phải nghĩ rằng từ trên nền trời cao bao la, xanh thẳm của Biển Đông, Ngụy Văn
Thà và các chiến hữu của ông vẫn luôn luôn theo dõi và phù trợ cho các hậu duệ
của ông trong sứ mạng thiêng liêng bảo vệ lãnh thổ và lãnh hải phía đông của
chung của cả dân tộc và che chở cho những đồng bào của ông vẫn ngày ngày kiếm
sống trong những vùng biển từ xưa vẫn là của dân tộc mình. Tất
nhiên là khi làm công việc này, nhà nước Cộng Sản Việt Nam hãy làm cho 64
liệt sĩ đã hy sinh trong Trận Chiến Trường Sa ngày 14 tháng 3 năm 1988 của mình
trước. Điều mà cho đến tận năm 2015 này họ vẫn chưa làm được hay chỉ cho
làm một cách rụt rè.
Có điều vinh danh hay không vinh danh đối với các chiến sĩ này chắc chắn
chẳng có gì là quan trọng so với sứ mạng vô cùng lớn lao và cao cả là bảo vệ
đất nước, bảo vệ đồng bào của họ.
Phạm Cao Dương
Nhân dịp Hội Nghị Quốc Tế về Biển Đông họp