„Phương thức chọn đáp án
nhanh, quy đổi đơn giản bằng tiền chính là một cách gây tổn thương cho lòng tự
trọng của người Việt và sỉ nhục quốc pháp. Hãy nhớ, quê hương và tương lai dân
tộc không bao giờ có thể để bị mặc cả bằng tiền!“
Quê hương này không để bán
Tuấn
Khanh
Ảnh
minh họa. Nguồn: internet
Cuộc họp báo công bố nguyên nhân thảm họa biển Việt
Nam giới thiệu rõ một màn trình diễn thô vụng. Formosa Hà Tĩnh đột nhiên trở thành trẻ
nhỏ, được chính phủ Việt Nam dắt tay ra trước mọi người, quẹt nước mũi, khóc và
nói thuộc lòng lời xin lỗi. Ngay sau đó mức bồi thường 500 triệu USD được
công bố như tiếng búa tòa.
Chưa
ai kịp có ý kiến, chưa ai kịp nói những khúc mắc trong lòng mình thì vài tiếng
đồng hồ sau, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã vội vàng ra lệnh lên kế hoạch để sử
dụng 500 triệu USD bồi thường. Mọi thứ bị đặt vào bối cảnh như
chuyện đã rồi. Số phận con người Việt Nam, biển quê hương Việt Nam cứ như việc
đã rồi.
Chưa
hề có cuộc điều tra nào thật sự cho biết mức tổn hại của 250km bờ biển Việt Nam
bị hủy hoại, nguy hiềm tồn đọng thế nào. Hơn một triệu người phải
từ bỏ cuộc sống ổn định của mình, chuyển đổi sang nghề nghiệp khác mong sống
sót, rồi sẽ phải bù đắp ra sao, và bao lâu? Lịch sử ngàn năm của
một quốc gia sống với biển, thịnh vượng với biển, nay phải đành gầm mặt lìa bỏ
mọi thứ. Thậm chí ghê sợ hơn, là phải bỏ trống, đành buông cả một vùng quê
hương mà Trung cộng đang ngày đêm háo hức lấn chiếm. 500 triệu USD đó, có nghĩa lý gì?
Vậy câu hỏi ở đây là, những nhà lãnh đạo Việt Nam hài
lòng với số tiền ấy, hay nhân dân Việt Nam đồng ý với số tiền 500 triệu USD ấy?
Những lời xin lỗi và con số khoán vội ấy, chắc vẫn chưa kịp tính vào 84 ngày
người dân cả nước sôi sục đòi minh bạch, bị công an, thanh niên xung phong,
trật tự đô thị… đánh đập, giam cầm, kết tội theo lệnh trên vì cho là bị
“xúi giục”. Ba tháng mà Bộ trưởng Tài nguyên Môi trường Trần Hồng Hà nói rằng
ông “nặng trĩu”, liệu có giải quyết được những lời nói dối thô bỉ của các cấp
chính quyền đã lừa gạt nhân dân về việc biển sạch và cá an toàn?
Hàng loạt ngôn luận lừa dối nhân dân như của Phó chủ
tịch UBND Hà Tĩnh Đặng Ngọc Sơn hay của thứ trưởng Bộ Tài nguyên và Môi trường
Võ Nhân Tuấn vẫn còn đó. Ai
sẽ từ chức vì lòng tự trọng hay bị cách chức vì danh dự của đảng mà họ đang
phục vụ? Nếu họ vẫn tiếp tục tại vị và phát ngôn, thì mọi điều lừa dối trơ tráo
ấy, là chủ trương lớn của ai?
Thật bất ngờ, không phải là Formosa Hà Tĩnh xin người
Việt Nam tha thứ, mà chính phủ Việt Nam lại là phía cất tiếng kêu gọi nhân dân
hãy độ lượng và tha thứ. Đại nghiệp Formasa Hà Tĩnh lại cứ như trẻ nhỏ, đáng
thương đến mức chính phủ Việt Nam phải đứng sau lưng, dùng phương thức cấu bám
vào lòng thương người của dân tộc Việt Nam, cố dàn xếp một thảm họa. Biết tả
làm sao nhỉ? Giờ đây, những người Việt bị đẩy đến khốn cùng ấy, lại phải vuốt
thẳng áo rách, bị thúc đứng lên, cố mỉm cười nhân ái đến kiệt sức trên quê
hương mình.
Có lẽ trong tư duy của những người lãnh đạo hiện nay,
tiền là giải pháp quan trọng nhất, có thể đổi được mọi thứ. Việc đổi tương lai
của người Việt bằng tiền, qua kịch bản giải quyết khủng hoảng cho Formosa, lại
gợi nhớ rất nhiều về chuyện người dân bị chết nơi đồn công an, bị đánh đập vô
cớ, bị nhổ vào mặt, luôn được giải quyết đơn giản bằng nụ cười thành khẩn đểu
giả của kẻ gây tội, và một số tiền.
Mạng
người hay số phận một quốc gia đâu thể đổi bằng tiền như suy nghĩ của những kẻ
quen thói phủi tay. Tiền chỉ là đáp án của những kẻ trọc phú, lừa lọc,
toa rập muốn xóa nhanh sự kiện. Việt Nam là một dân tộc có lòng tự trọng và có
quốc pháp. Phương thức chọn đáp án nhanh, quy đổi đơn giản bằng tiền chính là
một cách gây tổn thương cho lòng tự trọng của người Việt và sỉ nhục quốc pháp.
Hãy nhớ, quê hương và tương lai dân tộc không bao giờ có thể để bị mặc cả bằng
tiền!
Ông Bộ trưởng Trần Hồng Hà nói phải phải mất đến 84
ngày “đấu tranh” mới có kết quả về nguyên nhân của thảm họa. Cám ơn ông đã gợi
ý: Ai
trong đất nước này là loại thế lực khiến một chính phủ phải “đấu tranh” đến
suốt 84 ngày? Hóa ra, có một thủ phạm nào đó, rất ghê gớm mà chính
phủ phải mất đến gần 3 tháng để vượt qua. Hôm nay Formosa Hà Tĩnh đã thú nhận
và cúi đầu, thì sao thủ phạm im lặng ấy, lại vẫn nấp trong bóng tối sau cuộc
“đấu tranh”?
84 ngày thật mệt mỏi của Chính phủ, nhưng rồi cũng chỉ
nhằm góp chung kết quả của những người dân Việt Nam bình thường đi tìm một sự
thật, về một tia sáng của công lý. 84 ngày ấy, của hàng chục triệu người Việt
mất ăn mất ngủ, lo toan cho số phận của mình, của biển, của cá, của quê hương.
Rất nhiều người trong đó có cả câu trả lời nhanh hơn một hệ thống có hàng chục
ngàn nhà khoa học, có hàng ngàn công an, dùi cui và hàng rào kẽm gai nhưng tê
liệt trước thực tế.
Những câu hỏi đặt ra trong bài viết này về cuộc họp báo,
có lẽ cũng không cần lời đáp, vì ai ai cũng đã hiểu. Mọi thứ đã thành một thông
điệp im lặng chuyển vào dòng máu nóng thức tỉnh của mỗi đứa con da vàng trên
đất nước này.
84 ngày để có kết quả của Chính phủ – chỉ xin nhắc
thêm rằng đừng
quên số phận những người thợ lặn bị nhiễm độc ở Vũng Áng đã chết và đang bệnh
tật. Đừng quên 155 trẻ em Đông Yên vì bị chính quyền dành đất cho Formosa mà
phải thất học suốt 2 năm, bên cạnh sự đe nẹt của công an.
Đừng quên hàng trăm những đoàn viên thanh niên Cộng sản ngây thơ tin theo mệnh
lệnh lừa dối của cấp trên để cùng nhau tắm biển vui đùa làm thí điểm. Đừng quên
hàng trăm công chức, dân chúng cả tin hưởng ứng ăn cá để giúp chính quyền xóa
một sự thật rằng họ và những người khác sẽ không có một tương lai.
Cũng đừng quên những con người âm thầm trong 84 ngày đó,
cật lực đưa tin, ghi hình, chuyển cảnh báo đến cho người dân được biết về thảm
họa. Họ dấn thân không vì tiền, cũng không vì bị xúi giục,
bất chấp cả những nguy nan từ phía chính quyền để đưa bằng được sự thật đến
cuộc sống. Chiến binh Pheidippides chạy đến thành Arena để báo tin về cuộc
chiến Marathon phải vượt qua rất nhiều gian truân. Còn những con người Việt Nam
nhỏ nhoi ấy thì phải vượt qua mọi thứ rình rập, thậm chí là mọi loại ngôn luận
từ những kẻ thù của công lý và sự thật, như Bộ trưởng Bộ Thông tin và Truyền
thông Trương Minh Tuấn, để đốt lên những ngọn đuốc giữa đêm đen.
Có một thông điệp đáng kính trọng và cao cả được đưa
đến từ những con người vô danh ấy. Hãy lắng nghe từ dòng máu và nhịp tim Việt Nam
đó, thông điệp được gửi đi như sấm động: Quê
hương này không để bán.