HẠNH PHÚC MỘT TANG GIA
Lyhong
Tuan
Tôi vô phép lấy cái tít của
một chương trong Số Đỏ của cụ Vũ Trọng Phụng để đặt tên cho chuyện kể dưới đây.
Ấy là tôi có anh bạn, chẵn
năm mươi mùa lá rụng mà chẳng vợ con gì ráo trọi. Anh không phải dạng “ ẩm IC”
do nấm mốc vùng bộ hạ hay “ chập mạch” do quạt trần rơi vào đầu, càng không phải
nghèo hèn hay đốn mạt. Trái lại, anh trí tuệ, hào hoa, đóng chức đầu lãnh của một
doanh nghiệp nhà nước hạng ruồi.
Nhà anh ba đời độc đinh. Sự
thể ấy như là định mệnh nên đến đời anh thời muốn hoán cải nó đi chăng? Thì bằng
chứng là anh chẳng thèm lấy vợ đấy thôi. Anh sống bằng an với ông bố tròm trèm
tám mươi trong căn nhà rộng có nhiều ban-công trổ ra rất khéo nơi phố hẹp.
Tôi thi thoảng hay bia hơi
thịt chó cùng anh. Cứ đến đận ngà ngà là hay la đà gợi chuyện vợ chồng con cái
nhưng anh tuyền gạt đi, bảo một mình quen rồi, dan díu vào thời vướng víu. Tôi
tin anh thật thà và cũng có thể anh là một tín đồ của chủ nghĩa độc thân nhưng
lắm khi nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy thế nào. Người như anh chả vợ con gì kể ra
cũng hơi phí của.
Hôm lận bâu được chút tiền
còm tôi gọi anh đi đổi món, nâng cấp bia hơi thịt chó lên vang đỏ thịt bò,
nhưng anh bảo bố anh mất, không đi được. Tôi lấy làm xót xa nên có dài dòng văn
tự mà an ủi và ngỏ ý đến phúng điếu chia buồn. Anh gạt đi, rằng có gì sẽ thông
báo. Giọng điệu anh nghe tỉnh táo lắm, chả có chút gì gọi là bối rối tang gia.
Chẳng có thông báo gì ráo
nên tôi phải canh me đúng dịp cúng ba ngày mà gọi điện. Phía đầu giây bên kia ồn
ào lắm. Thay cho lời chào thì tôi hỏi, đang làm ba ngày à? Anh bảo không, đang
bia hơi trên phố, rảnh chạy lên đây uống cho vui. Tôi hơi chột dạ. Quái lạ cái
nhà ông này. Bố chết mà cứ như không.
Mãi sau này tôi mới hiểu
chuyện, rằng việc bố anh mất là sự thật nhưng cái làm tôi không tin là anh lẳng
lặng thuê xe chở xác ông cụ đi hỏa thiêu rồi cất bốc tro cốt bỏ lọ mang lên
công viên Vĩnh Hằng chôn lấp. Về cái chết của bố anh, tôi luôn có cảm giác là
ông cụ đang nằm trên giường thời chuyển xuống nằm xuống đất vậy, nhẹ nhàng như
cú trở mình hụt hẫng ban mai.
Anh thuyết, rằng độc đinh
nên chả có anh em, lối phố thời chật chội, bạn bè bận làm bận ăn thì cái việc
tang ma rình rang là không cần thiết. Vì một chút nghĩa tử nghĩa tận mà gây ra
nhiều những phiền lụy lại càng rất không nên. Vả lại bố anh chết rất “đúng quy
trình” của cái gọi là sinh – lão – bệnh – tử. Vậy thì hà cớ gì cứ phải rùm
beng? Tôi nghe cái lý sự của anh mà ngao ngán cho cái nết văn minh ấy lắm.
Nhưng anh bảo việc này không do anh nghĩ ra mà là di chúc bố anh để lại. Ông cụ
muốn ra đi yên lành như thế và cái chính là thương anh một mình vất vả lo chuyện
tang ma nhiễu sự.
Sẽ chẳng nhiều ai biết việc
bố anh ra đi. Lối phố dường như cũng thế. Và quan trọng là anh rất vui vẻ và
luôn có cảm giác ông cụ vẫn lẩn khuất đâu đó trong nhà, có trống vắng chăng
cũng chỉ là đi chơi đâu xa ít bữa.
Mấy hôm nay tôi mất ngủ bởi
sát vách có người già ra đi vì tuổi tác. Ngõ xóm lúc nào cũng rầm rập tiếng
chân người và những điệu bi ai của phường bát âm não nuột. Sự thể ấy kéo dài
hơn mức bình thường bởi nghe đâu còn chờ đám con cháu ở xa về.
Thôi thì thức một chút để
cho người ngủ giấc thiên thu an lành vậy.