„Nếu biết đặt quyền lợi của đất nước, của dân tộc lên trên hết thì
những vấn đề tưởng như là phức phức tạp sẽ giải quyết được. Đó là chủ quyền, biển
đảo của Tổ quốc, là sự hòa giải dân tộc, là khai thác và phát triển giá trị của
Việt Nam Cộng hòa và cao hơn là đưa đất nước tiến cùng thời đại chứ không phải
hổ thẹn với quốc dân và thế giới như hiện nay.“
Ý nghĩa của việc thừa nhận chính thể Việt Nam Cộng hòa
Nguyễn
Tường Thụy
Kỷ niệm 25 năm chiến tranh Việt Nam:
Bộ trưởng Quốc phòng Robert McNamara (L) gặp Thủ tướng Nguyễn Cao Kỳ, Tổng
thống Lyndon B. Johnson và Trung Tướng Nguyễn Văn Thiệu (Nam Việt Nam) trong
Hội nghị Honolulu tại Camp Smith, Hawaii ngày 08 tháng 2 năm 1966. AFP phot
Bộ Lịch sử Việt Nam vừa xuất
bản đang được công luận quan tâm. Nội dung có những thay đổi về cách nhìn nhận
một số sự kiện lịch sử, trong đó, điều mà công luận quan tâm nhất là trả lại
tên gọi cho chính thể Việt Nam Cộng Hòa. Đây là vấn đề cực kỳ nhạy cảm và tế nhị
vì vậy bộ sử nhận được rất nhiều hoan nghênh nhưng còn có cả những ý kiến phản
đối dữ dội.
Thực ra, không phải bây giờ
mà từ 6,7 năm nay, trong hệ thống chính trị đã đề cập về vấn đề này. Đại
đoàn kết có lẽ là tờ báo đầu tiên đưa ra luận điểm này với bài “Công
hàm 1958 với chủ quyền Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam” (20/07/2011)
“theo Hiệp định
Genève 1954, hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa nằm phía Nam vĩ tuyến 17 tạm thời
thuộc quyền quản lý của Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH). Trong thời điểm đó,
dưới góc độ tài phán quốc tế, thì Chính phủ VNDCCH không có nghĩa vụ và quyền hạn
hành xử chủ quyền tại hai quần đảo này theo luật pháp quốc tế”
Nhưng phải 3 năm sau, vào thời điểm Trung Cộng đem
giàn khoan HD 981 xâm phạm vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của VN (tháng
5/2014), báo chí VN mới phản công rầm rộ. Nhiều tờ báo dẫn lại đọan trích trên
của Đại Đoàn Kết hoặc dựa theo luận điểm này để bác bỏ sự luận điểm của Trung Cộng
cho rằng Công hàm 1958 do ông Phạm Văn Đồng ký đã công nhận Hoàng Sa và Trường
Sa là của TQ.
Còn báo điện tử của Chính phủ viết:
“Chính quyền
VNCH, theo Hiệp định Genève 1954, đã liên tục thực thi chủ quyền lâu đời của
người Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa bằng các văn bản hành
chính nhà nước cũng như bằng việc triển khai chủ quyền thực tế trên hai quần đảo
này. Đỉnh cao của sự khẳng định chủ quyền Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa
và Trường Sa là trận hải chiến quyết liệt của Hải quân VNCH chống lại sự xâm lược
của tàu chiến và máy bay Trung Quốc tại quần đảo Hoàng Sa năm 1974”.
Ông Trần Công Trục nguyên trưởng ban Biên giới của
Chính phủ, tức là một quan chức cao cấp có trách nhiệm trực tiếp đến chủ quyền
của đất nước, trong chương trình thời sự 19 giờ ngày 22/5/2014 của đài VTV1 còn
nói toạc ra là Việt Nam Dân chủ Cộng hòa nếu có tuyên bố này nọ về Hoàng Sa,
Trường Sa thì cũng chẳng có giá trị pháp lý gì:
“Các bạn hãy
nhớ rằng tuyên bố của chúng ta vào thời kỳ 1958 nghĩa là cái lúc mà hai miền Bắc,
Nam được hiệp định Genève ký kết năm 1954 phân chia quyền quản lý cho 2 nhà nước
với tư cách là chủ thể trong quan hệ quốc tế là Việt Nam dân chủ cộng hòa và Việt
Nam Cộng Hòa. Quần đảo Hoàng Sa của chúng ta nằm dưới vĩ tuyến 17 thuộc quyền
quản lý của VNCH với tư cách là chủ thể trong quan hệ quốc tế theo hiệp định
Genève, Và vì vậy, mọi tuyên bố, mọi hành vi của VNCH có giá trị pháp lý thay mặt
Nhà nước VN quản lý vùng đất ấy còn VNDCCH chúng ta không trực tiếp quản lý. Vì
vậy cho dù tuyên bố đó như thế nào thì giá trị pháp lý trong quan hệ quốc tế
không có. Cho nên TQ họ muốn dùng tất cả mọi lý lẽ để nói rằng chúng ta thừa nhận
thì đấy hoàn toàn là sự bịa đặt”.
Đấy là báo chí, còn bây giờ
là chính sử. Vấn đề xoay quanh thể chế chính trị ở Miền
Nam Việt Nam, từ vĩ tuyến 17 trở vào là ngụy quyền hay Việt Nam Cộng hòa. Câu hỏi
dễ trả lời, đó là Việt Nam Cộng hòa vì đấy là sự thật lịch sử.
Xuyên tạc VNCH là ngụy quyền, Quân lực VNCH là ngụy
quân là cách gọi nhằm phục vụ ý đồ tuyên truyền của Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng
hòa, là miệt thị đối phương. Sau khi VNCH thua trận, cách gọi này vẫn được duy
trì, thể hiện tính hẹp hòi, bần tiện, không sạch sẽ của kẻ thắng trận.
Trả lại tên gọi VNCH và chính thức đưa vào chính sử
thì vấn đề ảnh hưởng sâu và rộng hơn so với báo chí. Nhưng dù báo chí hay sử
sách thì về nguyên tắc, nó không phản ánh quan điểm của thể chế chính trị đương
thời mà trong trường hợp này là Nhà nước Việt Nam hiện nay. Cần phải có sự khẳng
định, thừa nhận bằng văn bản hay bằng tuyên bố hoặc lồng vào nội dung nào cũng
được của Nhà nước Việt Nam hay Bộ ngoại giao Việt Nam.
Tuy nhiên, do đặc thù của hệ thống chính trị ở Việt
Nam thì việc báo chí, đặc biệt là sử sách viết như thế nào cũng do đảng CSVN và
Nhà nước VN chi phối, vì vậy nó vẫn phản ánh quan điểm, thái độ của Nhà nước Việt
Nam.
Có ý kiến cho rằng thừa nhận VNCH là bước tiến quan
trọng. Tôi không cho đây là bước tiến. Bản chất của vấn đề là gọi lại cho đúng
tên, thế thôi. Điều này có thể ghi nhận, chứ không có gì đáng khen. Liên hệ đến
công cuộc gọi là đổi mới năm 1986. Từ chỗ nền kinh tế bị bóp nghẹt, đảng CSVN nới
lỏng ra một phần nên thoát ra được cuộc khủng hoảng kinh tế. Như vậy, cái gọi
là “đổi mới” ở đây thực chất là sửa sai, từ chỗ cấm rồi buông, trói rồi cởi.
Tuy nhiên, ông Đỗ Mười đã vơ công ấy là công của đảng CSVN: “Không có Đảng thì không có đổi mới”. Chỉ
cần đặt ra câu hỏi ai cấm, ai trói và tự trả lời thì sẽ hiểu, công của Đảng
CSVN có hay không.
Vấn đề Việt Nam Cộng hòa cũng vậy, gọi chính thể này
đúng tên cũng là việc sửa sai, có gì đáng khen. Lịch sử phải ghi lại những sự
kiện một cách khách quan trung thực như nó đã xảy ra. Đó là thiên chức của người
viết sử. Lịch sử không xu nịnh ai. Trả lại sự thật cho lịch sử là tất yếu.
Nhiều người còn nghi ngờ sự thực tâm khi gọi đúng
tên của chính thể ở miền Nam giai đoạn 1954-1975, cho rằng việc này nhằm vào
nhiều mục đích chính trị. Có chăng, việc thừa nhận này nên ghi nhận và khuyến
khích ở sự can đảm.
Dẫu đơn giản chỉ là gọi lại
cho đúng tên, thế mà nhiều người đã giãy nảy lên, ra sức phản đối. Với
họ, cứ phải gọi VNCH là ngụy quân ngụy quyền mới được. Họ cho rằng, Giáo sư
Phan Huy Lê “đánh tráo sự thật lịch sử”. Điển hình cho nhóm người này là ông
Nguyễn Thanh Tuấn, trung tướng - nguyên Cục trưởng Cục Tuyên huấn, Tổng cục
chính trị, Bộ Quốc phòng. Ông ta tỏ ra hậm hực và rất cay cú về bộ Lịch sử mới
xuất bản, đòi xử lý nhóm biên soạn.
Đây là kết quả của sự nhồi nhét, tuyên truyền một
chiều. Sự nhồi nhét ấy đã tạo ra một lớp người còn bảo thủ hơn cả Đảng. Đã có lời
cảnh báo rằng rô bốt là sản phẩm của con người nhưng coi chừng có ngày con người
không kiểm soát nổi nó.
Nhưng ý nghĩa của việc thừa
nhận Việt Nam Cộng hòa không đơn thuần chỉ là tên gọi.
Điều quan trọng ở chỗ, khi đã công nhận VNCH là một thực thể, có giá trị pháp
lý theo Hiệp định Genève tương tự VNDCCH ở Miền Bắc thì vấn đề nảy sinh từ đó
là:
- Bản chất của cuộc chiến tranh 1954 – 1975 là gì?
Đó có phải cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước như trước nay vẫn tuyên truyền
không?
- Sự có mặt của Mỹ và đồng minh của VNCH ở Miền Nam
(Úc, New Zealand, Hàn Quốc, Thái Lan và Philippines) có khác gì về bản chất so
với sự có mặt của đồng minh của VNDCCH ở Miền Bắc (Liên Xô, Trung Quốc, Triều
Tiên) ở miền Bắc không khi cả 2 nhóm đồng minh này đều tham chiến?
v.v…
- Và vấn đề quan trọng nhất là tại sao quân đội
VNDCCH lại có mặt trên lãnh thổ VNCH và lật đổ nó?
Ở đây, tôi chỉ gợi mở vấn đề, chứ không có tham vọng
lý giải nó trong phạm vi một bài viết.
Dù sao thì, việc thừa nhận
Việt Nam Cộng Hòa cũng đáng hoan nghênh và là một sự can đảm cần khuyến khích. Thế hệ lãnh đạo Việt Nam hiện nay, vào
năm 1975 họ chưa có vai trò gì. Họ không phải chịu trách nhiệm về cuộc chiến
tranh. Cái khó nhất của họ là cuộc chiến tranh do thế hệ lãnh đạo trước tiến
hành đã cho họ thừa hưởng nhiều đặc quyền, đặc lợi mặc dù với dân tộc và với đất
nước thì không. Vì vậy, nếu họ dám thừa nhận sai lầm của thế hệ lãnh đạo trước
và dám sửa cũng là một sự can đảm. Họ hoàn toàn nhận thức được bản chất của cuộc
chiến tranh 1954-1975 chứ không đến mức bảo thủ như ông trung tướng Nguyễn
Thanh Tuấn vừa nêu trên.
Điều quan trọng là họ có thực tâm hay không và thực
tâm đến đâu. Nếu biết đặt quyền lợi của đất nước, của dân tộc lên trên hết thì
những vấn đề tưởng như là phức phức tạp sẽ giải quyết được. Đó là chủ quyền, biển
đảo của Tổ quốc, là sự hòa giải dân tộc, là khai thác và phát triển giá trị của
Việt Nam Cộng hòa và cao hơn là đưa đất nước tiến cùng thời đại chứ không phải
hổ thẹn với quốc dân và thế giới như hiện nay.