Tháng Tư sắp tới đây là kỷ niệm 40 năm ngày Sài Gòn
thất thủ. Đây là khởi điểm của làn sóng tỵ nạn cộng sản khi hàng triệu người
dân miền nam Việt Nam đã liều mạng sống vượt biên tìm tự do.
Đại đa số những người nầy bỏ đất nước ra đi hầu như
với hai bàn tay trắng. Tài sản duy nhất phần lớn họ cùng mang theo chỉ là những
kỷ niệm của một khoảnh đời đã mất và đôi chút vốn liếng văn hóa nằm trong tâm
trí họ. Và hình ảnh lá cờ màu vàng ba sọc đỏ.
Những người vượt biên nầy, trong đó có tôi, qua mấy
thập niên nay đã xây dựng lại cuộc đời mới trên quê hương thứ hai của họ. Những
kỷ niệm của khoảnh đời đã mất vẫn còn lảng vảng trong những giấc mơ gần sáng
hay ngậm ngùi giữa lúc trò chuyện với bạn bè xưa cũ. Chút vốn liếng văn hóa mà
họ mang theo vẫn còn được cố níu kéo, gìn giữ dưới hình thức những phong tục, tập
quán trong cuộc sống hàng ngày hay các dịp lễ hội, đình đám. Điều quan trọng nhất,
đối với tôi, là lá cờ vàng ba sọc đỏ cho đến ngày nay vẫn còn là lá cờ duy nhất
được công nhận và tôn trọng bởi các cộng đồng người Việt tự do tại tất cả các
quốc gia họ đã định cư.
Tuy nhiên, hiện tượng nầy có thể sẽ không tồn tại
mãi mãi.
Ngày nay nếu bạn hỏi bất cứ người bản xứ nào tại nơi
bạn đang sinh sống, “lá cờ của Việt Nam là gì?” thì, nếu họ biết, câu trả lời sẽ
là “cờ đỏ sao vàng”. Chắc chắn nhiều phụ huynh học sinh trong chúng ta đã từng
có dịp vào thăm viếng trường học của con em mình và thấy nếu họ có treo cờ của
các quốc gia trên thế giới thì trong số đó sẽ có lá cờ đỏ sao vàng bên trên chữ
“Vietnam”.
Đó là vì trên chính trường quốc tế, trong tất cả các
sách vở hay báo chí, lá cờ đỏ sao vàng là lá cờ chính thức và hợp pháp của cái
quốc gia Việt Nam hình chữ S nằm ở một góc đông nam của Á Châu. Chúng ta không
thể thay đổi sự kiện nầy.
Nhiệm vụ của những người Việt Nam tự do ở hải ngoại
chúng ta là phải tìm cách giải thích với những người bạn bản xứ của mình, hay với
trường học của con em mình rằng sự hiện diện của lá cờ đỏ sao vàng ở những nơi
công cộng sẽ mang đến một phản cảm không nhỏ trong cộng đồng người Việt tị nạn
cộng sản tại địa phương. Chúng ta cần phải giải thích với họ rằng chỉ có lá cờ
vàng ba sọc đỏ là được nhìn nhận và tôn trọng trong các cộng đồng nầy. Chúng ta
có thể yêu cầu các cơ sở nầy đừng trưng bày lá cờ đỏ sao vàng nữa. Họ có thể cảm
thông và hưởng ứng. Họ cũng có thể không quan tâm đến lời yêu cầu của chúng ta
và tiếp tục trưng bày lá cờ đỏ. Chúng ta không thể làm gì khác hơn lắm được.
Tuy nhiên những việc trên không phải là chuyện lo ngại
chính của tôi.
Trong khoảng 10 năm gần đây, hiện tượng tư sản đỏ từ
Việt Nam chuyển vận tiền của ra nước ngoài để tẩu tán tài sản xảy ra ngày càng
lan tràn và rõ rệt. Họ thành lập nhiều công ty đứng tên bởi bạn bè, con cháu họ
để tậu mua bất động sản ở những quốc gia Tây Phương được xem là “an toàn”. Vì công
ty nầy làm chủ công ty nọ nhiều tầng lớp chồng chất lên nhau nên họ sẽ không
bao giờ có tên tuổi dính líu đến các tài sản nầy. Những bất động sản trị giá
hàng chục triệu mỹ kim mỗi cái được mua bằng cách chuyển dịch “tiền mặt” trực
tiếp, nghĩa là không cần vay mượn qua bất cứ ngân hàng nào. Điều lo ngại chính
của tôi là việc các đại tư sản đỏ nầy tậu mua những cơ sở thương mãi, những tiệm
buôn, những khách sạn, v.v. ở các khu buôn bán lớn trong cộng đồng người Việt tự
do.
Tôi không có dữ liệu chắc chắn để khẳng định bao
nhiêu cơ sở thương mãi dạng nầy đã bị tậu mua bởi các đại tư bản đỏ Việt Nam.
Tuy nhiên chỉ cần quen biết mật thiết đôi chút với những dịch vụ mua bán bất động
sản địa phương thì chúng ta có thể được cho biết về “rất nhiều người từ Việt
Nam qua đây mua bất động sản” kể cả những bất động sản nào, cũng như giá trị của
chúng, trong những năm gần đây.
Và nếu tinh ý một chút là chúng ta cũng có thể nhận
thấy trong vài năm gần đây một số lớn các cơ sở buôn bán nầy đã thay đổi người
điều hành. Những người đứng bán ở nhiều cửa hàng trong các khu thương mại lớn
Việt Nam đều là những khuôn mặt mới. Và họ nói chuyện với một loại tiếng miền Bắc
cao vút mà nhiều người trong nam sau nầy gọi là “giọng Bắc Kỳ 75”.
Điều nầy có liên quan gì đến sự tồn vong của lá cờ
vàng ba sọc đỏ trên những quê hương thứ hai của chúng ta?
Hiện giờ thì không có gì đáng nói cả. Hiện giờ thì số
lượng cơ sở thương mãi nằm trong tay tư sản đỏ Việt Nam tuy đã có nhiều thật
nhưng vẫn chưa đủ để có chuyện gì nổi bật xảy ra. Tuy nhiên với đà bành trướng
mạnh mẽ hiện giờ thì không bao lâu sau nhiều khu thương mại chính trong những
khu vực người Việt sẽ hoàn toàn thuộc về sở hữu của các cán bộ cao cấp trong
chính quyền Việt Nam hiện hành. (Có người cho rằng hiện nay khoảng phân nửa những
đất đai và hạ tầng cơ sở trong khu Little Saigon ở Los Angeles đã thuộc về dạng
nầy. Tôi không biết con số nầy chính xác bao nhiêu, tuy nhiên ngay cả nếu thay
vì ½ mà chỉ là ¼ đi nữa thì đó cũng là một điều đáng lo nghĩ).
Có nhiều quán xá, tiệm tùng trong các khu thương mại
Việt Nam lúc sau nầy không bao giờ thấy treo cờ vàng ba sọc đỏ trong những ngày
lễ hội nữa. Vì đây là một việc tự nguyện, và chúng ta đang cư ngụ ở những nước
tự do, nên nhiều người không để tâm đến điều trên. Tuy nhiên, tôi không khỏi có
nhận xét rằng các tiệm quán nầy đồng thời cũng thường là các tiệm quán của những
người có “giọng Bắc Kỳ 75”.
Điều nầy cũng không khó hiểu lắm. Ngay cả nếu những
người di dân từ miền Bắc sau 1975 qua đến đây chỉ với mục đích làm ăn buôn bán
mà thôi đi nữa thì phần đông họ vẫn có ít nhiều ngượng ngùng sẵn với lá cờ vàng
ba sọc đỏ. Đó là vì từ nhỏ họ đã được nhồi nắn vào đầu rằng nó là lá cờ của “bọn
Ngụy tàn ác”. Cho nên sẽ có những người tự ý không treo cờ vàng trong những
ngày lễ hội. Nhưng cũng có thể có những người được chủ phố “bỏ nhỏ” là đừng
treo cờ vàng (và họ cũng sẽ chẳng có gì để bất đồng ý về lời đề nghị đó cả).
Tôi ước đoán một ngày nào đó không xa, con số những
quán xá, tiệm tùng không treo cờ vàng ba sọc đỏ sẽ chiếm đa số trong các khu
thương mãi trên. Và không lâu sau đó, khi nhiều đủ các khu phố chính yếu đã nằm
trong tay bọn đại tư sản đỏ Việt Nam, chúng ta sẽ bắt đầu thấy lá cờ đỏ sao
vàng dần dần xuất hiện.
Sẽ có những người Việt Nam tự do lên tiếng chống đối
về việc nầy. Sẽ có những buổi biểu tình bày tỏ lòng phẩn nộ, v.v. về việc các
khu phố đó treo cờ đỏ sao vàng. Tuy nhiên chủ nhân của những khu phố thương mại
to lớn trên lúc đó sẽ không những có thế lực tiền của mà cả luật pháp đứng bên phe
họ nữa. Trên mặt pháp lý, họ không vi phạm luật lệ gì cả. Trưng bày một lá cờ
được quốc tế chính thức công nhận không có gì là phạm pháp. Những người phản đối
sẽ không làm gì được họ cả. Những người phản đối nếu không khéo có khi lại còn
vô tình trở thành những người phạm luật nữa.
Những cuộc biểu tình rồi dần dần cũng sẽ thưa thớt
và tàn lụn. Những sự chống đối rồi dần dần cũng bị quên lãng đi. Người dân, bất
kể chủng tộc nào, nói chung có tính dễ quên. Cộng thêm vào đó là một phần không
nhỏ những người Việt Nam ở hải ngoại mang quan điểm “tôi chỉ làm ăn sinh sống
bình thường chớ không muốn dính dáng đến chính trị”. Với cách suy nghĩ đó, những
người nầy sẽ vẫn tiếp tục sinh hoạt buôn bán như thường lệ trong các khu phố
xá, các khu thương mại có treo cờ đỏ sao vàng. Số cờ vàng ba sọc đỏ sẽ ngày
càng ít đi, nếu không nói là sẽ biến mất hoàn toàn trong những khu phố chợ nầy.
Nếu chủ phố ủng hộ, khuyến khích treo cờ đỏ và đề nghị, khuyên nhủ đừng treo cờ
vàng thì phần đông những người mướn phố sẽ nghe theo. Với tài lực dồi dào như
các đại tư sản đỏ thì họ sẽ cho mướn phố rẻ hơn những nơi khác để thu hút nhiều
người mướn chỗ. Không khó lắm để tưởng tượng ra hình ảnh những khu phố nầy treo
đầy những lá cờ đỏ sao vàng từ trong ra ngoài.
Làm sao để tránh cảnh tượng nầy xảy ra?
Chúng ta cần phải tích cực tạo ý thức và tạo thói
quen cho mọi người về lá cờ vàng ba sọc đỏ. Chúng ta cần phải giải thích với mọi
người rằng tuy nước Việt Nam Cộng Hòa không còn nữa nhưng lá cờ vàng ba sọc đỏ
vẫn là biểu tượng của những người Việt Nam lưu vong từ khi họ bị mất nước.
Chúng ta cần phải tạo thói quen cho mọi người nhìn thấy lá cờ vàng ba sọc đỏ
bay phất phới tràn ngập mọi khu phố chợ Việt Nam trong những dịp lễ hội. Chúng
ta cần phải tỏ ra cho thấy rằng chỉ có nó là lá cờ duy nhất được chấp nhận và
được tôn trọng trên vùng đất tự do của những người Việt tị nạn chúng ta.
Cụ thể chúng ta có thể làm gì?
Hầu như ở mỗi thành phố lớn nào trong các quốc gia định
cư đều có một tổ chức mang tên Cộng Đồng Người Việt Tự Do, hay thường được gọi
tắt là “Cộng Đồng”. Cho đến nay, những tổ chức nầy được tham gia và điều hành bởi
những người có tâm huyết, nhiệt tình với việc gìn giữ chút văn hóa còn lại của
dân tỵ nạn chúng ta. Những người nầy đứng ở vị thế có thể làm được rất nhiều
trong việc bảo vệ sự sống còn cho lá cờ vàng.
Thí dụ như khi các Cộng Đồng tổ chức những hội chợ Tết
Nguyên Đán ở địa phương, họ cần phải chú trọng hơn nhiều đến việc phô trương lá
cờ vàng. Cờ vàng ở cổng chính, cờ vàng ở lối vào bãi đậu xe, cờ vàng trên sân
khấu. Và điều quan trọng nhất là mỗi gian hàng tham gia đều cần phải treo cờ
vàng. Cờ vàng ba sọc đỏ phải cần bay rợp trong ngoài ở những buổi lễ hội tổ chức
bởi người Việt Nam Tự Do Hải Ngoại. Đó là hình ảnh chúng ta cần phải biểu hiện
mạnh mẽ không những cho người địa phương mà còn cho cả những người Việt Nam mới
gia nhập cộng đồng chúng ta sau nầy thấy rõ chúng ta là ai và nguồn gốc của
chúng ta là gì.
Tại nơi tôi cư ngụ những năm gần đây, tôi nhận thấy
nhiều gian hàng ở hội chợ Tết không treo cờ vàng. Tôi hỏi thăm người bán hàng tại
sao thì họ nói “không có ai nói đến chuyện đó cả”. Khi tôi hỏi ban tổ chức thì
họ bảo “có nói chớ nhưng chắc người ta bận nên không treo cờ”. Không ai có vẻ
thật sự quan tâm lắm về việc nầy vì ban tổ chức cũng đang rối rắm về nhiều việc
khác.
Theo tôi thì Cộng Đồng nên giao kết trước điều kiện
với những người muốn mở gian hàng ở hội chợ Tết là gian hàng của họ phải có
treo một lá cờ vàng. Đồng thời Cộng Đồng cũng cần đầu tư một số tiền nhỏ mua
vài mươi cây cờ vàng kích thước trung bình để dành ở đó sẵn. Trong ngày hội chợ
nếu gian hàng nào viện lý do “bận quá nên quên mua cờ” thì ban tổ chức sẽ đem đến
cho họ mượn ngay một cây, và cắm nó luôn giùm lên trước cửa hàng của họ.
Thí dụ như khi sắp đến những dịp lễ lớn như ngày quốc
hận 30 tháng Tư, Cộng Đồng nên tích cực đi đến từng cửa tiệm, quán ăn, ngân
hàng, nhà thuốc, v.v. của người Việt nằm ở mặt tiền của những khu thương mãi lớn
để đề nghị và nhắc nhở họ về việc treo cờ. Nếu đến ngày đó mà cửa hàng nào
không có cờ treo thì đại diện Cộng Đồng có thể đem đến cho họ “mượn” và cắm
giùm luôn cho họ một cây cờ trước cửa họ. Một chút khéo léo và nhẫn nại trong
việc thuyết phục thường sẽ đưa đến kết quả tốt đẹp trong vấn đề nầy.
Chúng ta cần phải tích cực làm đủ mọi cách, trong bất
cứ dịp nào có thể, để phô trương lá cờ vàng của chúng ta và ngăn cản mọi cơ hội
để lá cờ đỏ có thể xuất hiện trong địa phương chúng ta.Thỉnh thoảng chúng ta thấy
một vài người Tây phương mặc những áo thun hay đội nón kết mang hình cờ đỏ sao
vàng đi dạo ngoài phố Việt. Những người nầy thường là đã du lịch qua Việt Nam
và họ mua những áo thun, những nón kết dạng nầy về làm quà kỷ niệm. Họ thường
không có khái niệm chính trị gì về hình ảnh cờ đỏ sao vàng mà họ đang mặc cả.
Đã có vài lần tôi bước đến ngõ lời trò chuyện với những người nầy và giải thích
cho họ hiểu rằng họ đang vô tình gây ra những phản cảm không cần thiết khi đi dạo
giữa khu phố Việt Nam với các áo, nón như thế. Tôi luôn luôn dùng lời lẽ nhã nhặn
và thân thiện nhất nên tôi chưa bao giờ gặp phản ứng gì không hay cả. Họ có bao
giờ mặc những áo, nón đó trở lại các khu phố Việt Nam nữa hay không thì tôi
không biết, tuy nhiên tôi biết rằng ít nhất tôi đã cho họ một chút ý thức về
chuyện nầy.
Bốn mươi năm xưa chúng ta đã mất cái quê hương của
ông bà tổ tiên truyền lại. Tuy nhiên những người Việt tỵ nạn cộng sản chúng ta
ngày nay có một quê hương thứ hai nằm rải rác trên toàn khắp địa cầu. Đây là xứ
sở của chúng ta những người Việt lưu vong. Đây là quê hương của những thế hệ
con cháu sau nầy của chúng ta. Lá cờ vàng ba sọc đỏ là một biểu tượng chính xác
và sắc bén nhất cho người Việt tự do ở hải ngoại. Nó nhắc nhở chúng ta và mọi
người nhớ vì lý do gì chúng ta có mặt ở đây. Chính quyền cộng sản Việt Nam
không muốn thấy những cộng đồng người Việt tỵ nạn hải ngoại có tiếng nói và tên
tuổi bên ngoài Việt Nam. Lá cờ vàng của chúng ta là biểu tượng của tiếng nói và
tên tuổi đó.
Đừng để chính quyền Việt Nam thành công. Hãy cố làm
mọi cách để màu cờ vàng mãi mãi bay rợp trên quê hương thứ hai của chúng ta.
Nguyễn Nhân Trí
http://nguyennhantri.wix.com/tieuluan