Sứ quán của VNCH tọa lạc
trong một Building trong khu phố sầm uất Myeongdong, ở tầng thứ 11. Hán Thành
những năm 60 nghèo xơ xác, người dân thất nghiệp rất đông.
Mỗi
lần đến thăm sứ quán, tôi lại thấy hàng người xếp hàng từ tầng thứ 11 xuống đến
từng 1, để làm thủ tục xin qua VN . Người nào được cấp giấy qua VN làm việc thì
mừng như được trúng số.
Những
năm tháng tôi ở đó thường xuyên chứng kiến những cuộc biểu tình đẫm máu. Ngay
trong khung viên Đại Học Yonsei nơi tôi học, gần như tuần nào cũng có biểu
tình. Nguyện vọng của những người biểu tình, đa số là sinh viên, là họ đòi hỏi
Nam Hàn phải thống nhất với Bắc Hàn theo kiểu ... Bắc Hàn (!). Hình của
"bác" Kim Nhật Thành, bác Mao và những khẩu hiệu ca ngợi thiên đường
XHCN được họ mang đi khắp đường phố.
Nhưng
giới lãnh đạo Nam Hàn, đa số là tướng lãnh, lúc bấy giờ rất quyết liệt, họ dẹp
biểu tình thẳng tay. Họ bắn đạn cao su, khi thấy không ngăn chặn được thì họ bắn
bằng đạn thật. Ngày nào cũng đổ máu, ngày nào cũng có người biểu tình bị bắn chết.
Mini
Thiên An Môn xảy ra khắp nơi ở Hán Thành. Cỡ như Huỳnh
Tấn Mẫm, Ngô Bá Thành, Lê Hiếu Đằng etc... bảo đảm nếu sống ở Đại Hàn, thì đã
phải nằm trong nhà xác từ lâu rồi.
Tư dinh của Trung Tướng Phạm
Xuân Chiểu, đại sứ VNCH, ở Hán Thành nằm trên một ngọn đồi, trong khu ngoại
giao được canh phòng nghiêm nhặt. Hôm đó là ngày nhân viên sứ quán và gia đình
tụ họp, ăn bữa tiệc tiễn Tổng Thống Thiệu về nước.
Ông Thiệu ngồi hàn huyên
với ông Chiểu, bác Nguyễn Trọng Phu, anh Nguyễn Quang Mông, những tùy viên cao
cấp của Sứ Quán. Các người khác thì to nhỏ hàn huyên trao đổi về cuộc sống lạnh
lẽo ở Hán Thành. Tôi thì ngồi bệt xuống đất chơi với mấy em, con cháu của nhân
viên sứ quán.
Cả phòng khách tự nhiên yên
lặng khi TV chiếu về biểu tình chiều nay, quân đội kéo lê những xác chết của
sinh viên bị bắn quẳng lên xe. Chúng tôi vừa theo dõi, vừa lắc đầu...
-
Các anh có thấy họ làm không, các anh ở
SG sao mà dễ dàng cho chúng phá hoại như vậy, các anh không đọc những báo cáo
chúng tôi gửi về sao ...?
Không
khí trong phòng khách như trùng hẳn xuống, tất cả im lặng hướng mắt về ông Thiệu
chờ nghe câu trả lời ...
Ông
Thiệu cúi đầu xuống trầm ngâm rồi thở dài ...
"Mình làm vậy không được
đâu.."
Miền Nam sụp đổ, CS biến cả nước thành tài sản cho chúng vơ vét. Năm mươi năm sau, ngồi viết những dòng chữ này mà tôi vẫn không hiểu rõ lý do gì mà "mình làm vậy không được đâu ..."..
Vì biểu tình phản chiến
đang xảy ra khắp nơi, vì sợ Mỹ cúp viện trợ, vì nhân đạo hay vì nhu nhược ..
Tôi vẫn lẩn quẩn đi tìm câu
trả lời.
Lâm Mạnh Di