„Tự dưng, cái chết của tiếng hát Khánh Ly một thuở trong tôi lại làm
cho tôi thấy vui. Bởi lẽ, cái chết này cũng giống như cái chết rất ư trẻ trung
và bồng bột của con chim cu gáy mà gia đình tôi đã nuôi thuở tôi tấm bé.“
Khi con chim
ngừng hát
VietTuSaiGon
Kỷ niệm đẹp và
buồn của tuổi thơ tôi có lẽ là kỷ niệm về con chim cu gáy. Đó là con chim cu
gáy nở trong chiếc ổ lót bằng mấy cọng cỏ sơ sài trên cây ô ma, còn gọi là lê
ki ma. Sau một trận gió lốc, chiếc tổ bị rơi và hai con chim con rơi xuống đất,
chết một con, bà mang con còn lại vào nuôi. Không ngờ nó lớn rất nhanh và nó là
cu cườm (tức là chim cu gáy có một chuỗi hạt cườm vòng quanh cổ lốm đốm nhìn rất
đẹp. Đây cũng là loài chim cu đá rất giỏi, người ta nuôi để đá thi, gáy thi).
Và con chim cu gáy đó đã để lại ấn tượng rất mạnh với tôi bởi tiếng hát và cái
chết của nó. Câu chuyện của nữ danh ca Khánh Ly trong
mấy ngày gần đây khiến tôi nhớ đến con chim cu gáy tưởng như đã đi vào hộp ký ức
tuổi thơ của tôi.
Xin kể về con
chim cu gáy trước. Bà nhặt được nó khi nó đang ướt sũng, bộ lông mọc chưa đủ
không giúp nó tự bay được. Bà cho nó ăn đậu xanh bằng cách nhai thật kỹ và mớm
cho nó. Không bao lâu, nó lớn mạnh, mọc đủ lông đủ cánh và bắt đầu tập bay. Biết
bay, nó được tự do, bay từ tấm phản lên cây trính, rồi bay lên mái nhà, bay ra
ngọn tre và cuối cùng là bay vào bầu trời rộng. Lúc đó tôi nghĩ là nó đã bay đi
luôn, nhưng không, tối nó lại quay về nhà, bởi nó xem nhà tôi như tổ của nó.
Và nó cứ bay đi
bay về như vậy từ lúc đó cho đến lúc nó chết, ướt chừng hơn mười năm thì phải.
Vì nó thường quanh quẩn trong vườn nên tôi biết được nó gáy bộ Ngũ (tức là gáy
liên tục 5 tiếng một chuỗi, ví dụ Cù Cú Cu Cu Cu hoặc Cúc Cù Cu Cu Cu, thay vì
bộ tam thì Cù Cú Cu hoặc Cúc Cù Cu, có con gáy bộ nhị chỉ đúng hai tiếng Cu Cu,
Cu Cu, Cù Cu…). Riêng giống chim cu gáy, tiếng hót thể hiện đẳng cấp và tầm cỡ
của nó. Ví dụ như chim gáy bộ Tứ mà gặp chim gáy bộ Ngũ thì tự xếp cánh mà im lặng
chứ không dám gáy nữa, vì gáy thêm sẽ bị chim bộ Ngũ tấn công. Mà một khi chim
bộ Ngũ tấn công thì chim bộ Tứ chỉ có thua. Bởi tiếng gáy chứa cả sức khỏe, nội
lực của con chim.
Thời vàng son của
chim cu gáy kéo dài chừng ba năm, nghĩa là thời gian này, tiếng gáy thể hiện sức
mạnh cũng như lãnh địa của nó. Và dường như đến năm thứ tư trở đi, chim lười
gáy hơn, thỉnh thoảng có chim lạ đến thì nó lấy hết sức bình sinh gáy một tràng
để báo hiệu là lãnh thổ đã có chủ, đừng quấy phá, hoặc thỉnh thoảng gáy gọi
tình chứ không còn gáy máu lửa như thời vàng son.
Càng về già,
chim cu gáy càng ít gáy, đến chừng 7 tuổi trở đi thì hiếm khi nghe nó gáy. Tôi
để ý những coin chim ông nuôi (trừ con chim tự do mà tôi đang kể ra) và hỏi ông
bởi ông là chuyên gia đánh cu nên ông biết. Ông giải thích với tôi là hầu hết,
chim cu gáy khi già nó chẳng dại gì cất tiếng gáy, bởi nó muốn giữ uy lực thời
trẻ của nó, nếu nó gáy lên, chim trẻ sẽ biết nó già và nó mất lãnh thổ, thậm
chí có thể mất mạng.
Và thường thì những
con chim gáy khi về già chỉ quanh quẩn trong địa giới của nó, thỉnh thoảng bay
đi kiếm ăn rồi lại về, ít thấy gáy và tuyệt nhiên không tham gia các trận chiến
giữa các con chim gáy với nhau cho dù chim gáy bộ thấp hơn nó đến gây hấn, nó
cũng im lặng, không thèm gáy lại. Đó là tập quán của chim gáy cũng không chừng!
Nhưng con chim
gáy mà bà nuôi thì lại khác, bởi nó được sống trong nhà, khi nào trời mưa to
gió lớn thì nó bay vào nhà, đậu trên cây trính để ngủ, sáng mai trời quang mây
tạnh thì nó bay. Và hễ nghe có chim lạ tới gáy thì nó gáy ngay, nó luôn thi thố,
dường như chưa bao giờ ngừng gáy thi mặc dù đã sáu, bảy tuổi, nghĩa là đã quá
già. Gặp chim gáy bộ thấp hơn thì nó tấn công, gặp chim gáy ngang bộ thì nó gáy
lại rồi trốn vào nhà. Cho đến một bữa cả nhà tôi đi chạp mả, đóng cửa, đến trưa
tôi về thì thấy con chim gáy đang chiến đấu với một con chim gáy khác, nó bị
thương khắp mình, bị vặt lông, bị mổ chảy máu, và nó cũng không còn sức chiến đấu.
Tôi chạy đến xua con chim gáy kia đi thì nó tấn công thêm mấy phát nữa rồi bay
đi. Sau đó, mặc dù có cố gắng cứu, con chim gáy thân thuộc của gia đình tôi
cũng không sống thêm được ngày nào.
Ông nhìn nó rồi
bảo: “Thôi để nó chết, vì nó chết như vậy
cũng hay, nó chết trẻ, bởi nó chưa bao giờ nhìn thấy nó già, như vậy cũng
hay!”. Câu nói bâng quơ của ông tưởng như nói rồi thôi, tự dưng mấy ngày
nay tôi lại nhớ đến ông một cách lạ thường, nhất là sau khi danh ca Khánh Ly bị
một vố đau không có khán giả trong một chương trình ca nhạc tại nhà thi đấu
Quân Khu 7, Sài Gòn.
Thực ra chuyện
này cũng dễ hiểu, cách đây 5 năm, tôi từng nghe một CD mới nhất của Khánh Ly và
thừa nhận là bà đã quá già, giọng của bà không còn khỏe, tròn trịa và truyền cảm
như xưa mà thay vào đó là giọng hát của kinh nghiệm, kỹ thuật cộng với một chút
nhựa âm do tuổi già mang lại. Nó hoàn toàn không hay và thiếu truyền cảm. Nhưng
điều đó không làm vơi đi sự hâm mộ của tôi đối với bà. Bởi vì bà là giọng ca
vàng son một thuở và hơn hết là những phát biểu đậm chất “ưu thời mẫn thế” của
bà trong các video khiến tôi khâm phục bà lắm lắm.
Trong một lần trả
lời phỏng vấn, bà đã nói: “Tôi sẽ không về
Việt Nam khi cộng đồng người Việt giống như tôi chưa được về, khi Việt Nam chưa
có tự do. Tôi đã ra đi như thế nào và sẽ trở về như thế ấy!”. Lời phát biểu
này được tôi hiểu với hàm ý rằng nếu Việt Nam vẫn còn chế độ Cộng sản độc tài,
người dân vẫn còn mất tự do, còn đau khổ thì bà sẽ không về nước. Nếu bà về nước,
nhất định phải trong một tâm thế hoàn toàn tự do, quê hương đã xóa được đêm trường
độc tài…
Nhưng có vẻ như
tôi đã hiểu không đúng ý bà. Bởi hiện tại, Việt Nam vẫn chưa có gì thay đổi,
người dân vẫn mất tự do, văn nghệ sĩ, báo giới không được nói tiếng nói của tự
do, không được tự do phát biểu chính kiến và dân oan ngày càng nhiều, những cuộc
biểu tình, tuần hành ôn hòa của người dân bị đàn áp không thương tiếc… Nhưng bà
đã về. Mà không về một cách bình thường, bà về để hát, và hát phục vụ cho giới
quan chức, giới lãnh đạo Cộng sản.
Sở dĩ tôi nói quả
quyết rằng bà hát phục vụ cho giới quan chức, giới loãnh đạo Cộng sản là vì bà
khá người khá thông minh, sắc sảo, bà thừa biết rằng dân Việt Nam, nhất là giới
lao động, thu nhập mỗi tháng của họ chỉ dao động từ hai triệu đồng đến ba triệu
đồng, giới trí thức chân chính cũng có thu nhập rất thấp, giới kinh doanh tại
Việt Nam đang thời kỳ khó khăn tột độ, chuyện duy trì doanh nghiệp không thôi
cũng đủ làm họ bạc tóc… Chính vì vậy, giá vé dao động từ 800 ngàn đồng đến 2,5
triệu đồng không phải là giá vé dành cho người dân Việt Nam mà là giá vé dành
cho giới quan chức, giới cán bộ có nhiều tiền và họ không hề xót xa khi vung tiền
qua cửa sổ.
Bà có thể nói rằng giá vé là do ban tổ chức định ra.
Nhưng bà có thừa khả năng để yêu cầu ban tổ chức hạ giá vé, hạ luôn mức tiền
cát-sê của bà để những người yêu quí bà được nghe bà hát, được mục kích sở thị
bà. Bởi vì, giới cán bộ Cộng sản không thể là giới hâm mộ bà được rồi, trừ
khi…?! Còn những người hâm mộ bà là những trí thức, những công chức và những
quân nhân thời Việt Nam Cộng Hòa, họ đang là nạn nhân, đang lây lất trên quê
hương và trong mỗi buổi tối đau khổ của họ, không chừng tiếng hát của bà đã bầu
bạn với họ, tiếp thêm lửa hy vọng cho họ.
Nhưng lần này, bà về nước, bà hát và phục vụ cho một
nhóm người có tiền, vô hình trung, bà làm tổn thương những người đã yêu quí,
hâm mộ bà bấy lâu nay. Và sự tổn thương này là có thật, là hợp lý. Vì sao? Vì họ
đã nâng niu tiếng hát của bà qua thời gian, qua chiến tranh và mất tự do, qua cả
đau khổ và tuyệt vọng. Còn bà, ngược lại, bà đã ném tiếng hát của bà vào một
canh bạc chính trị đầy rẻ rúng, ở đó, không có gì khác ngoài một sự thỏa hiệp.
Tự dưng, cái chết của tiếng hát Khánh Ly một thuở
trong tôi lại làm cho tôi thấy vui. Bởi lẽ, cái chết này cũng giống như cái chết
rất ư trẻ trung và bồng bột của con chim cu gáy mà gia đình tôi đã nuôi thuở
tôi tấm bé. Nó luôn tin rằng nó còn trẻ, còn khỏe và nó đúng. Và nó đã chết
trong niềm tin đó!