„Trú ẩn trong Phật giáo cũng là một hình thức phản kháng của người
Tây Tạng.“
Trung cộng cưỡng chế tu viện Tây Tạng để "uốn nắn ý thức hệ"
Thụy
My
Larung Gar tức Lạc Nhược Hương, khu
vực tu viện nổi tiếng của Tây Tạng đang bị chính quyền Bắc Kinh âm thầm giải tỏa.wikipedia
Trong bài phóng sự « Chính sách xe ủi đất tại Larung Gar », Le
Monde cuối tuần cho biết từ đầu thập niên 80, các ni sư và người
hành hương đổ xô đi viếng tu viện Phật giáo Tây Tạng nổi tiếng trên vùng núi
cao ở Tứ Xuyên. Hiện tượng này khiến chính quyền Trung cộng không hài lòng. Từ một năm qua, Bắc Kinh âm thầm cho trục xuất cư dân và
cưỡng chế phá dỡ nhà cửa vùng này, nhân danh « các giá trị cơ bản của chủ nghĩa xã hội ».
Larung Gar tức Lạc Nhược Hương trong chữ Hán, là
hàng ngàn ngôi nhà nhỏ bé làm bằng những thân gỗ tròn và xi-măng, sơn màu đỏ
tía, gắn chi chít vào sườn núi như những hàng ghế của rạp xiếc. Những khung cửa
sổ lớn chiếm lĩnh mặt tiền nhà, như những đôi mắt mở to quan sát.
Khu vực tu viện Tây Tạng Lạc Nhược Hương nằm ở độ
cao 4.200 mét, nhìn xuống thung lũng Sertar, tỉnh Tứ Xuyên, sẽ không còn mang bộ
mặt xinh đẹp này bao lâu nữa. Sau nhiều năm tương đối
nương tay, nay chính quyền Trung cộng muốn siết lại cộng đồng Phật giáo đông đảo
có 10.000 đến 20.000 thành viên. Và họ muốn hành động lặng lẽ không nhân chứng,
đặc biệt là người ngoại quốc.
Lệnh trục xuất đã được đưa ra, để giảm số cư dân xuống
còn 5.000, và quy hoạch lại toàn bộ khu tu viện hầu hết là người Tây Tạng. Những
cơ sở du lịch đang được xây dựng ở đồng bằng phía dưới. Việc cưỡng chế cư dân và phá dỡ các ngôi nhà đã bắt đầu từ giữa năm
2016, một cách bí mật. Tổ chức phi chính phủ Free Tibet ước lượng có khoảng
6.700 người đã bị cưỡng bức di dời, 1.500 căn nhà bị ủi sập.
Sự hung hãn này nhắc nhở rằng các tôn giáo, chứ
không chỉ Phật giáo Tây Tạng, đã trở thành đáng ngờ dưới mắt ông Tập Cận Bình,
vốn muốn áp đặt « lòng ái quốc » và trung thành với «
các giá trị cơ bản của chủ nghĩa xã hội » - có nghĩa là với Đảng. Nhất
là Lạc Nhược Hương có vẻ gây phiền phức khi có ảnh hưởng đạo đức ngày càng rộng
lớn tại vùng đất người Tây Tạng đã từng xảy ra làn sóng phản kháng năm 2008, rồi
146 vụ tự thiêu từ 2009 đến nay – mới nhất là một vụ ngày 18/03/2017.
Các đạo sư ở đây tuy vậy vẫn cố gắng giữ khoảng cách
với Đạt Lai Lạt Ma. Tu viện Lạc Nhược Hương nổi tiếng thuộc Ninh Mã phái
(Nyingma), một trong năm phái cổ xưa nhất của Phật giáo Tây Tạng, và có nhiều học
giả lỗi lạc.
Học
viện Phật giáo Tây Tạng lớn nhất thế giới bị Trung cộng phá dỡ. Ảnh: Internet
Phóng viên Le Monde cho biết người
ngoại quốc hầu như không thể lọt vào được khu vực Lạc Nhược Hương : một trạm
gác kiểm soát ngày đêm tất cả xe cộ đi vào Sertar. Hoặc phải đợi lúc lính gác
lơ đễnh, hoặc đi đường bộ lên núi. Trong cuộc thâm nhập hồi tháng Hai, một bãi
đất trống cho thấy năm, sáu ngôi nhà mới bị phá dỡ ; xung quanh con đường dẫn
lên trung tâm, nhiều nhà bị ủi sập.
Nhà bị ủi sập, tăng ni phải
đi học tập cải tạo
Theo Human Rights Watch, việc cưỡng chế ở Lạc Nhược
Hương hết sức độc đoán. Các tài liệu bị rò rỉ trình
bày việc di dời là nhiệm vụ « uốn nắn ý thức hệ ». Trong
một video của Free Tibet có cảnh các ni cô Tây Tạng bị đưa lên những chiếc xe
buýt theo từng địa phương khác nhau, trước những đồng đạo đang khóc lóc. Mỗi
người bị cưỡng chế đều bị buộc phải viết ra giấy là « ủng hộ chủ trương
của chính quyền đối với tu viện ». Họ còn phải cam kết « không có bất
cứ hành động nào chống chính phủ, không lan truyền tin đồn », « tự nguyện về
quê và không bao giờ quay lại Lạc Nhược Hương ».
Chưa hết : các tăng ni bị
cưỡng chế còn phải theo học các lớp « giáo dục ái quốc » khi về
đến nguyên quán, có nghĩa là bị tẩy não. Cuối 2016, một video trên
Twitter cho thấy một nhóm ni cô bị tại Khu tự trị Tây Tạng mặc quân phục, buộc
phải hát « Người Hán và người Tây Tạng đều là con của Mẹ tổ quốc Trung
Hoa ». Trại cải tạo này tập trung khoảng 800 ni cô, được công an canh gác.
Học Viện Larung Gar nhìn từ trên núi cao. Ảnh: Internet
Trước đây tu viện Lạc Nhược Hương được nương tay nhờ
Ninh Mã phái được chính quyền coi là phi chính trị - không thuộc Đạt Lai Lạt
Ma, mà theo Cách Lỗ phái (Gelug). Nhưng đến năm 2001, thời Giang Trạch Dân một
quan chức đảng ở Tây Tạng cảm thấy sốc vì số lượng người Hán theo học ở đây, đã
báo cáo lên trung ương. Tất cả các tỉnh được lệnh phải gởi các nhóm công tác đến
buộc người của địa phương mình trở về, và đã có một số vụ tự tử. Sau đợt cưỡng
chế đầu tiên, Lạc Nhược Hương dần dần mở rộng trở lại.
Trú ẩn trong Phật giáo cũng là một
hình thức phản kháng của người Tây Tạng. Lạc Nhược Hương còn
khuyến khích bảo vệ ngôn ngữ Tây Tạng, soạn ra tự điển thích ứng với thời hiện
đại để tránh vay mượn từ tiếng Hoa, chống đô hộ văn hóa của Bắc Kinh.
Cuộc chiến ý thức hệ có thể thấy rõ trên cao nguyên
Garze. Những panô to đùng dựng bên đường kêu gọi phải « Biết ơn Đảng,
yêu thương Mẹ Tổ quốc », những chữ Hán khổng lồ chiếu lên vách núi câu khẩu
hiệu của Tập Cận Bình « Cùng kiến tạo giấc mơ Trung Hoa ». Bên cạnh
đó, một thông điệp tiếng Tây Tạng kêu gọi người sáng lập Lạc Nhược Hương : «
Hỡi đạo sư Jigme Phuntsok, hãy phù hộ cho chúng con ». Câu nói như một
lời kêu cứu. Những con đường rộng rãi và những vòng xoay vừa mới vạch ra, đang
chờ đợi một thành phố được xây dựng lên.
Thụy My (RFI)