Chuyện bịa đặt dưới thời XHCN “được” phát huy tối đa, lên đỉnh cao
chói lọi … sông có thể cạn núi có thể mòn, nhưng “không có gì quý hơn” tự do... bịa đặt.
Tin bịa đặt cần phải xử lý nhất
Nguyễn Bá Chổi
Trước nguồn tin Tỉnh ủy Thanh Hóa, ngày 19/9/2016 đã
có văn bản gửi Ban Tuyên giáo Trung ương, Bộ Thông tin và Truyền thông đề nghị
xử lý các trang mạng, bờ-lốc đăng tin tức sai lệch về Bí thư Tỉnh Ủy Thanh Hóa
- Trịnh Văn Chiến, Bá tước Đờ Ba-le cực kỳ hồ hởi phấn khởi và đồng tình ủng hộ
việc nhà nước ta từ đây sẽ xử lý tất cả mọi tin tức bịa đặt, đặc biệt ưu tiên
hàng đầu những tin bịa đặt gây hậu quả nghiêm trọng mà đồng bào cả nước ai cũng
sáng mắt sáng lòng đã, đang và sẽ mãi mãi “bức
xúc” nếu không được xử lý đúng đắn nghiêm minh.
Như ai cũng biết, chứ chẳng riêng gì Bá tước Đờ
Ba-le tự khoe mình là “Lom ki ăng xa-ve tờ-rố/L’homme
qui en savait trop/ kẻ biết nhiều quá”, rằng thì là nước nhà kể từ ngày “bác ta” cướp giựt trên tay ông Trần
Trọng Kim được chính quyền, để dựng nên thiên đàng XHCN, chuyện bịa đặt nổ ra
hơi bị nhiều, đúng với tinh thần bốn chữ X, H, C và N viết tắt.
Chuyện bịa đặt dưới thời XHCN “được” phát
huy tối đa, lên đỉnh cao chói lọi nhờ chất xúc tác hay
là nguồn cảm hứng từ “chân lý” sông có thể cạn núi có
thể mòn, nhưng “không có gì quý hơn” tự do... bịa đặt.
Không
bịa đặt “Địa chủ ác ghê” làm
sao có chuyện xách đại ân nhân của Cách Mạng ra bắn để “làm gương”. Gương gì? Để
mở đường cho triệu triệu bịa đặt tiếp theo trong Cải cách Ruộng đất Đấu tố khiến
hàng trăm ngàn người đã bị cướp sạch tài sản làm nên qua bao đời và cả mạng sống
của họ, đó là chưa kể đến hàng triệu người khác phải sống giở chết dở.
Không
bịa đặt “Xét lại chống đảng” làm
sao có những vụ thanh trừng đẫm máu đồng chí vốn là những “khai quốc công thần”
nên chế độ.
Không
bịa đặt “Đuốc Sống” Lê Văn Tám”, làm gì có chuyện
thằng bé người phàm tự tẩm xăng tự đốt rồi tự chạy phây phây một chặng đường
50m, nhắm thẳng cửa kho xăng Nhà Bè mà xông vào đốt (1).
Không
bịa đặt “Anh hùng Nguyễn Văn Bé hy sinh” thì
làm gì có chuyện “Năm 1966, sau khi bị trong một chuyện vận chuyển vũ
khí, theo yêu cầu của quân Mỹ Ngụy, anh hùng Nguyễn Văn Bé phải giải thích của
các loại vũ khí này. Lợi dụng cơ hội cơ hội đó, anh hùng Nguyễn Văn Bé cầm quả
mìn Cờ-lê-mo đập vào một chiếc xe tăng, làm chết 69 tên Mỹ Ngụy; hy sinh tan
xác tại chỗ”, để sau đó “Liệt sĩ” Nguyễn
Văn Bé phải lên đài Sài Gòn thanh minh” Tôi là Nguyễn văn Bé, tôi vẫn còn sống
đây, và đã chiêu hồi...” (2)
Bàn đến tin bịa đặt trong thời đại Hồ Hẹ hay Hồ Nghệ
gì thì cũng nhiều vô kể, mổ đến khi mô cụng nhớ về Hà Tịnh, à lộn, mổ đến khi
mô cũng không biết cho xuể. Là do Việt Nam mình đang giai đoạn kinh quá chế độ
XHCN mà đặc trưng bản chất là Xạo Hết Chỗ Nói. Không bịa thì còn gì là XHCNVN nữa.
Nhưng nói đến chuyện bịa đặt dưới thời nhà Sản mà
không nói nói đến chuyện bịa đặt “hoành tráng” nhất là không có gì vô duyên bằng,
hoặc nói theo quản giáo - “tự khai báo tội ác Mỹ Ngụy như vậy là chưa thành thật,
chưa thực tâm cải tạo”.
Chuyện
bịa đặt “hoành tráng” nhất lịch sử ấy có thể tóm tắt mấy ý
sau đây:
Một là, Đồng bào Miền Nam sống dưới chế độ
Việt Nam Cộng Hòa bị bóc lột đến tận xương tủy, lao động vất vả
nhưng áo không có mặc, cơm không có ăn, thậm chí không có cả cái chén cái bát,
phải dùng vỏ dừa;
Hai là, Đồng bào Miền Nam bị đàn áp dã
man, bị tước đoạt hết quyền làm người, hoàn toàn không tự do
báo chí, tự do biểu tình, tự do tôn giáo, tự do bầu cử, tự do di trú, tự do
hành nghề;
Ba là, Ngô Đình Diệm lê máy chém khắp Miền
Nam
để giết hại những người Việt Nam yêu nước;
Bốn là, chính VNCH là tay sai của đế quốc
Mỹ,
tiếp sức với “con đĩa hai vòi; một vòi hút máu nhân dân trong nước Mỹ, một vòi
thò ra hút nhân dân nước ngoài trong đó có nhân dân Việt Nam;
Năm là, Quân đội Việt Nam Cộng Hòa là lính
đánh thuê cho đế quốc Mỹ, giết hại đồng bào, hãm hiếp phụ nữ;
Đại khái là đảng, “bác” ta bịa ra cảnh đồng bào Miền
Nam đang bị quằn quại dưới đôi dép Tháng Tư, à lộn, dưới ách Mỹ Diệm rồi sang Mỹ
Tho, lại quên, rồi sang Mỹ Thiệu, cuối cùng Thiệu Kỳ.
“Anh em như thể tay chân”; “Máu chảy ruột mềm”; “Bầu
ơi thương lấy bí cùng”... Bầu “tuy rằng khác giống” nhưng còn biết thương Bí vì
“chung một giàn”, huống gì người Việt cùng chung đất Việt lại không biết thương
lấy nhau.”
Thế là thuở đảng ta thổi cơn gió Bịa, đồng
bào miền Bắc bừng bừng nổi “bức xúc”. Mặc dầu đang “mỗi năm
ba tấc vải thô” phải phơi lủng la lẳng “ông cụ” ra đó, vì biết “lấy gì che
kín... em ơi”, nhân dân Miền Bắc đành phải “cắn hạt muối làm 3; cắn hạt gạo làm
hai” chi viện cho đồng bào Miền Nam ruột thịt đang nằm ngắc ngoải chờ chết;
Thế là thanh niên nam nữ miền Bắc “hồ hởi”
xung phong hoặc bị xung phong lên đường “Bác cùng chúng
cháu hàng quân”, ”Đi ta đi giải phóng Miền Nam”, “Đêm mắc võng Trường Sơn, hai
đầu xa thẳm”, những “cô gái vót chông” phải quên cả
chuyện “mót” chồng.
Thế là đồng bào Miền Nam đang sống an
lành hạnh phúc bỗng dưng đường đi bị đắp mô đặt mìn, chợ búa bị nổ đạn gài bom,
trường học bị pháo “tên lửa” Nga Tàu...
Thế là dân Miền Nam đón Tết Mậu Thân
1968, đang cúng giỗ ông bà, tổ tiên bỗng nhiên bị quân “Giải Phóng” chấp hành mật
lệnh “bác” Hồ qua thơ chúc Tết đồng bào ruột thịt Miền Nam “trong trái tim
“bác” đồng loạt rót đại pháo xuống khắp các thành phố Miền Nam và
dân Huế được “bác” và đảng đặc biệt chiếu cố, xông vào nhà bắt đi đập đầu chôn
sống. Kết quả đúng là “Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua”:
Khăn sô vắt trắng kinh thành Huế,
Vì “bác”, tang thương khắp mọi nhà.
Thế là “hai mươi năm nội chiến từng ngày”, gia tài không phải của Mẹ mà của “Bác” để lại một rừng xương khô, cả
nước đầy mồ; mồ trên đất liền, mồ dưới biển Đông, tất cả là
“công” đại bịp của “bác” và đảng.
Cú
bịa đặt bịp bợm vĩ đại mang tên “Giải Phóng Miền Nam” ấy
đã bị lật mặt không phải bởi quân Ngụy mà do quân “Giải Phóng”, không phải bây
giờ mà ngay khi “bộ đội cụ Hồ” vào thành phố, “bỗng dưng muốn khóc”, tự cảm nhận
thấy mình như “Mán về thành”, mà ai cũng đã biết rồi nhắc lại “khổ lắm, nói
mãi” nhột thấy bà...
Đó là sự bịa đặt “đảng ta” phải ưu tiên “xử lý” trước
nhất, vì nó chẳng những bóp méo, mà là treo cổ Sự Thật.
Ghi chú: