Tôi
và bạn, chúng ta là những kẻ đần độn ở một đất nước thất bại!
Bài viết dành cho tôi và những thanh niên kém cỏi và
đang lạc lối khác.
1. Bức hình này đã được lan truyền trên mạng, nó
bình thường đến nỗi người ta nhìn vào nó rồi sẽ hỏi:"Rồi sao nữa ? Bức hình này có vấn đề gì à ? Mấy đứa này bạn mày hả ?
Chúng nó bị ung thư gan chết hết rồi à ?"
2. Người ta nói, ở Việt Nam, đâu đâu cũng thấy đầy rẫy
những chỗ nhậu nhẹt. Người ta vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu, đám cưới cũng nhậu,
đám ma cũng nhậu, thậm chí không biết làm gì cũng phải nhậu. Bởi thế cho nên chẳng
mấy ngạc nhiên khi lượng rượu bia ở Việt Nam lại nằm trong tốp những nước tiêu
thụ nhiều nhất trên thế giới. Tôi đã nghe ai đó đã nói, rượu bia, thuốc lá và
ma túy là những thứ mà ngày xưa những nước thực dân khi đi xâm chiếm các thuộc
địa đã sử dụng những thứ này để làm suy yếu nội lực, tinh thần phản kháng của
dân tộc đó. Việt Nam mình có lẽ cũng đang may mắn và tình cờ bị như thế ? Ai
đang cố làm suy yếu dân tộc ta ?
3. Người ta nói, có một câu châm ngôn ở Việt Nam mà
ai cũng thuộc và làm theo "Vì cuộc sống là không chờ đợi". Đúng,
chúng tôi không quen chờ đèn đỏ chuyển qua xanh để được đi. Chúng tôi không đủ
kiên nhẫn xếp vào hàng để chờ đến lượt mua đồ ăn hay tấm vé xem một chương
trình nào đó. Khi chúng tôi xảy ra va vẹt xe trên đường, chúng tôi không đợi
người có thẩm quyền đến giải quyết, mà chúng tôi sẽ rút dao, mã tấu xông vào đối
phương quyết một phen sống mái, để mọi ân oán được giải quyết bằng máu và nước
mắt cho thỏa chí nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất ung dung tự tại chả khác gì
các vị hảo hán anh hùng Lương Sơn bạc.
4. Người ta nói ở Việt Nam người ta đi làm gái nhiều
lắm. Ừ thì không làm gái thì biết làm gì bây giờ. Rừng đã mất, biển đã chết,
sông đã cạn thì lấy gì làm để mà nuôi thân.
5. Người ta nói ở Việt Nam để được nổi tiếng dễ lắm.
Chỉ cần bạn có mông to và ngực bự thì bạn đã có được 50% cơ hội được nổi tiếng
rồi. 50% còn lại thì phụ thuộc vào độ chai của da mặt bạn, và sản phẩm make up
mà bạn đang tin dùng để che đi lớp da mặt bị chai đó.
6. Người ta nói ở Việt Nam làm quan dễ lắm. Bạn chỉ
cần có bố hoặc mẹ đang là quan, hoặc cô dì chú bác, hoặc thậm chí là ông hàng
xóm là tình cũ của mẹ bạn cũng có thể giúp bạn trên con đường quan lộ. Xin vào
làm quan mới khó, chứ đã là quan rồi thì dễ í mà. Chức cao thì ăn cái to, chức
nhỏ thì ăn nhỏ, quan trọng là có "vẽ" thì mới có ăn, và ăn chia sòng
phẳng lúc nào cũng phải là điều kiện tiên quyết. Thành công thì chia cho trên,
sẻ ở dưới. Thất bại thì rút kinh nghiệm, kiểm điểm, cảnh cáo thôi cũng đã đủ
nghiêm khắc rồi.
7. Người ta nói, sống ở Việt Nam vui lắm. Ừ thì suốt
ngày trên tivi ra rả đủ chương trình thi hài, game show hài này nọ thì bảo sao
không vui. Ở một đất nước, mà những diễn viên hài với những câu nói "hài
là phải nhảm, phải xàm, càng nhảm càng xàm thì càng vui, thì mới là hài".
Tôi chưa thấy ở một đất nước nào, mà diễn viên hài lại được tôn vinh, được là
thần tượng, là lấy làm mẫu chân lý sống cho giới trẻ như ở Việt Nam. Họ, những
diễn viên hài đâu biết rằng hài là môn nghệ thuật lên án và châm biếm những mặt
xấu xa của xã hội, và qua đó đằng sau những tiếng cười là để lại sự trăn trở về
xã hội trong lòng người xem. Thay vì chúng ta tổ chức các chương trình kích
thích sự tự học, rèn luyện sức khoẻ, ý chí vươn lên trong cuộc sống hay giúp
các bạn trẻ khởi nghiệp thì chúng ta lại tổ chức các chương trình thi tuyển trở
thành diễn viên hài. Dường như cái hài nhảm, hài xàm nó đang giúp người dân Việt
quên đi cái nghèo, cái đói cái tủi nhục khi sống dưới cái xã hội này ? Cái đất
nước này vốn đã là một sân khấu hài lớn, và dường như cả xã hội ai cũng muốn được
là một diễn hài trong cái sân khấu lớn đó ?
8. Người ta nói làm giới trẻ ở Việt Nam sướng lắm.
Chỉ có "ăn, ngủ, phịch, ị". Trong khi, giới trẻ các nước khác như
Hong Kong, Hàn Quốc...ừ thì mà là...trong khi giới trẻ chúng ta...là mà thì ừ.
9. Người ta nói...ừ thì cứ kệ người ta nói đi mà. Biết
thì biết thế thôi chứ mình có thay đổi được gì đâu. Kệ đi!
10. Việt Nam chúng ta luôn tự hào là Con Rồng, Cháu
Tiên thông minh xuất chúng, minh chứng hùng hồn nhất là chúng ta chiến thắng được
mọi kẻ thù xâm lược. Ừ thì giỏi đó, nhưng hậu thế lại biết đến những trận đánh
là những cuộc nướng quân "quân địch chết ba, quân ta chết hết" hoặc
qua những kế hoạch mang đậm dấu ấn cá nhân của anh Tám, chị Chín, thím Sáu nào
đó: "chúng ta đã làm tiêu hao sinh lực địch đáng kể", nhưng thật ra
là những trận khủng bố kinh hoàng chẳng khác gì IS với "quân địch chết ba
dân ta chết tá". Ngoài những chiến tích đó ra, dường như chúng ta không có
một thành công nào để minh chứng chúng ta là một dân tộc thông minh, không một
công trình khoa học hay phát minh sáng chế nào đóng góp cho nhân loại.
Nếu tổ
tiên ta thông minh, thì ngày xưa ba Quân mẹ Cơ đã ngồi xuống cùng giải quyết vấn
đề, hoà hợp hoà giải chứ không phải phải đi đến quyết định ly thân, gia đình
chia cắt kẻ dắt 50 con lên rừng, người dẫn 50 con xuống biển. Nếu vua Hùng
thông minh, thì khi nghe câu nói của Mai An Tiêm thay vì sẽ ngồi suy nghĩ đúng
sai về câu nói đó chứ không cố chấp đày chàng trai trẻ ra biển. Nếu An Dương
Vương thông minh, thì đã không nhận đứa con của kẻ thù về làm rể, chứ không để
con gái rượu cuối cùng phải thốt lên “Trái tim lầm lỡ để trên đầu/ Nỏ thần vô ý
trao tay giặc”.
Tuy đã là quá khứ, dân tộc nào cũng có sai lầm, nhưng chúng ta
cần phải nhìn nhận, đối diện sự thật rằng dân tộc Việt Nam chúng ta không thông
minh, và khi đã nhận thức được điều đó chúng ta cần phải mở mang đầu óc, tăng
cường học hỏi những điều mới mẻ từ bên ngoài. Nhưng tiếc là thay vì chịu nhận
ra điểm yếu và chịu khó học hỏi thì chúng ta lại cố chấp giữ gìn cái cũ với những
sân si, hoang tưởng. Điều này thực sự là một bất hạnh cho dân tộc Việt. Tôi và
bạn, chúng ta là những kẻ đần độn ở một đất nước thất bại !