Chuyện đời chị Việt.
Bạch
Hoàn
Đêm đã về khuya, viết thời sự kinh tế xã hội thì thật
kém duyên. Thế nên tôi xin phép viết truyện ngôn tình, đó là câu chuyện cuộc đời
chị Việt.
Chị Việt vốn là người con gái đẹp. Chị có body với
đường cong chữ S mà phụ nữ ngày nay phải nướng vào các thẩm mỹ viện hàng trăm
triệu đồng, chịu dao kéo đớn đau, thậm chí có người mất mạng... mới có được.
Đáng lẽ hồng nhan thì phải có bạc tỉ. Nhưng tiếc
thay, chị Việt sinh ra trong một gia đình có truyền thống vô giáo dục, bằng cấp
thì có mà tri thức lại không. Bản thân lười biếng nhưng lại tiêu hoang, chị Việt
ngày càng tha hoá.
Về kinh tế, chị Việt kiếm ăn bằng cách bán vốn tự
có.
Năm xưa, khi mới được giao thừa kế đất đai, nhà cửa,
để có tiền tiêu xài, vườn tược có gì chị mang ra bán hết. Miệng ăn núi lở, đến
nay đất cũng chẳng có mà cạp, chị bán vốn tự có với mức giá của gái đứng đường
nhặt vài đồng lẻ, chứ nào dám mơ được đi tour ngàn đô như giới showbiz. Doanh
thu không bù chi phí, mỗi đợt bảo trì máy móc, chị lại phải chạy vạy vay mượn
xóm giềng. Hàng năm kiểm toán chị Việt đều lỗ nặng, kinh tế gia đình ngày càng
thê thảm, đàn con rách rưới, đói khát...
Hành nghề kinh doanh vốn tự có nên chị Việt quen biết
nhiều. Anh nào đến chị cũng gật đầu. Anh nào chị cũng quan hệ. Anh nào chị cũng
coi như tình nhân. Nhưng, hẩm hiu cho đời chị, khi lỡ dại bầu bí thì các anh mất
hút.
Đau đớn nhất trong cuộc đời chị là gặp phải thằng
Trung nhà hàng xóm. Nó là tình nhân của chị, thường xuyên ăn bánh mà không chịu
trả tiền, quan hệ thì vô cùng thô bạo, không hề thương hoa tiếc ngọc, không xót
thương cho phận liễu yếu đào tơ của chị.
Mấy năm trước, thằng Trung còn cả gan hiếp dâm chị
Việt. Hầu hết khách hàng thân thiết của chị khi ấy làm ngơ, chẳng ai mủi lòng
xót thương cho một thân phận hồng nhan bạc mệnh.
Năm ấy, khi chị Việt khóc hết nước mắt vì bị thằng
Trung hiếp dâm, thì thằng Nga - chị vốn coi là người tình suốt mấy chục năm
qua, lại đứng vỗ tay cổ vũ Trung. Còn gì đau đớn hơn không? Còn gì ê chề, nhục
nhã hơn không?
Thất vọng về Nga, ánh mắt chị Việt nhìn sang anh Mỹ
đợi chờ trong hy vọng. Khi còn sung sức, anh Mỹ bị hấp dẫn bởi thân hình sexy của
chị, đã ngỏ lời cầu hôn không biết bao nhiêu lần, muốn xây nhà ở Cam Ranh để
chung sống trọn đời bên chị. Chị Việt khi ấy đã lạnh lùng từ chối. Nay, khi chị
nhìn Mỹ với ánh mắt van nài, thì anh lại hô to: America First!
Dạo ấy, chỉ có anh Nhật, vì ghét thằng Trung nên đã
cho chị mấy đồng đi bác sĩ khám bệnh sau vụ hiếp dâm. Anh Nhật là con nhà có
giáo dục, nghĩa tình với chị Việt vẫn còn. Tiếc là anh Nhật bị yếu sinh lý nên
có cũng như không, chẳng giúp gì được cho bi kịch cuộc đời chị.
Chị Việt có con
trai. Năm ấy anh chàng này đã cố gào lên một câu tuyên bố không đánh đổi sự mất
mát đau đớn của chị Việt lấy quan hệ với thằng Trung. Nhưng bây giờ, anh con
trai này cũng chỉ ở nhà nghe Đàm Vĩnh Hưng hát Thành phố buồn.
Đám con của chị
thì vẫn đang đói khát. Có lẽ nào, chị lại yêu Trung...
Bạch Hoàn
(FB Bạch Hoàn)