Hoạt động của các tổ chức phi chính phủ, xã hội dân sự tại Việt Nam
Tổng thống Mỹ Barrack Obama gặp gỡ đại
diện một số tổ chức dân sự Việt Nam, ngày 24 tháng Năm, 2016, tại Hà Nội. AFP
Ngày 14 tháng 7 năm 2017, 13 tổ chức phi chính phủ
đã làm kiến nghị gửi chính phủ Việt Nam đề nghị dừng lại việc đổ bùn nạo vét xuống
biển Bình Thuận. Một tuần sau đó, Hội nghề cá Việt Nam cũng lên tiếng phản đối
chuyện này.
Đó là dấu hiệu cho thấy các
tổ chức dân sự và phi chính phủ hiện nay ở Việt Nam ngày càng đóng vai trò của mình.
Theo Tiến sĩ
Nguyễn Quang A, hiện sống ở Hà Nội, các tổ chức xã
hội dân sự, các tổ chức phi chính phủ (NGO)
ở Việt Nam mang những màu sắc rất đa dạng, từ những tổ chức có đăng ký hoạt động
với nhà nước, đến các nhóm đấu tranh vì dân chủ và nhân quyền, luôn bị nhà nước
xem là bất hợp pháp. Theo ông cả trăm ngàn tổ chức như thế hoạt động trên mọi
lĩnh vực và vùng miền trong cả nước.
Vẫn theo ông Nguyễn Quang A, nhà nước Việt Nam muốn
xếp những tổ chức của đảng cộng sản như Hội liên hiệp phụ nữ, Đoàn thanh niên cộng
sản,… vào trong danh sách những tổ chức phi chính phủ, nhưng ông A nói rằng những
tổ chức này hoạt động bằng ngân sách nhà nước, và ông gọi đó là các GONGO, tức là mang
danh phi chính phủ nhưng do nhà nước dựng nên và điều khiển.
Tiến sĩ Nguyễn Quang A là người nghiên cứu về xã hội
dân sự Việt Nam, ông đã từng thành lập một tổ chức tư vấn, phản biện chính sách
độc lập mang tên là IDS, sau đó bị giải tán vì một chỉ thị kiểm soát các tổ chức
phản biện, đưa ra dưới thời cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Các NGO đã làm được nhiều
việc trong những năm qua
Mặc dù bị chi phối bởi nhà nước Việt Nam, nhưng điều
đó không có nghĩa là các tổ chức này hoàn toàn lệ thuộc vào nhà nước. Tiến sĩ Lê Anh Tuấn, chuyên gia về môi
trường hiện làm việc ở Đại học Cần Thơ, cho biết các tổ
chức NGO dù có đăng ký với nhà nước, nhưng thường rất quan tâm đến các vấn đề
môi trường, và đời sống của cộng đồng dân cư:
“NGO rất nhạy cảm đối với các dự án liên
quan đến cộng đồng, bởi vì NGO làm việc với người dân, với cộng đồng nhiều hơn.
Họ phải dùng tiếng nói của họ bằng cách này hay cách khác, họ mời các nhà khoa
học, họ tổ chức ra những mạn đàm, họ viết trên báo, đưa ra những kiến nghị để
chính quyền thay đổi những chính sách hay thay đổi những quyết định.”
Tiến sĩ Lê Anh Tuấn là thành viên của tổ chức Liên
minh Năng lượng bền vững Việt Nam, một trong các NGO tham gia ký kiến nghị yêu
cầu nhà nước Việt Nam dừng lại việc đổ bùn nạo vét xuống biển Bình Thuận.
Đánh giá các hoạt động như vừa nêu trên của các NGO
đăng ký với chính quyền ở Việt Nam, Tiến sĩ Nguyễn Quang A cho rằng:
“Rất là quan trọng, vì những hội đấy là
những hội chuyên nghiệp. Họ là những người được đào tạo và rất chuyên nghiệp.
Và càng ngày họ càng có vai trò quan trọng. Và tôi nghĩ là rất cần khuyến khích
những hội như thế hoạt động. Bởi vì xã hội dân sự nó rất là rộng chứ không chỉ
bao gồm một nhóm người đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền.”
Cá nhân Tiến
sĩ Nguyễn Quang A cũng tham gia các hoạt động của các nhóm đấu tranh vì
nhân quyền chẳng hạn như tổ chức No-U, ra đời từ những cuộc biểu tình chống
Trung cộng, nhưng không được nhà nước công nhận. Ông nói rằng hiện nay các nhà hoạt động dân chủ và nhân quyền tại Việt
Nam, đôi khi nhìn những tổ chức NGO có đăng ký với nhà nước bằng một ánh mắt
không thiện cảm.
“Những tổ chức đấy không phải là tay sai
của chính quyền. Rất đáng tiếc một số anh em hoạt động nhìn họ như những tổ chức
GONGO. Họ mời người này người kia vào tham dự, thì đấy là cái cách thực hiện,
chiến thuật hoạt động của họ. Họ muốn trôi chảy thì cũng phải thế này thế kia.
Mình nghĩ họ hoạt động độc lập chứ không phải là tay sai.”
Ông đưa ra ví dụ một tổ chức tên gọi là RED, nghiên
cứu về chuyện bạo hành các nhà báo. Tổ chức này mời các thành viên chính phủ Việt
Nam đến họp với họ, bao gồm cả các quan chức của Ban tuyên giáo trung ương, cơ
quan tuyên truyền của đảng cộng sản.
Dược sĩ Nguyễn Anh Tuấn, thành viên của nhóm Hà Nội
Xanh, tiến hành những hoạt động bảo vệ môi trường, nói về tổ chức của mình, một
tổ chức không có đăng ký hoạt động:
“Chúng tôi hình thành từ phong trào Hà Nội xanh,
từ con người cho đến phương châm hành động, khi chúng tôi phát triển lên thành
một tổ chức thì chúng tôi cũng biết khả năng được cấp phép hoạt động là không
thể. Nên ngay từ đầu chúng tôi đã xác định là hoạt động độc lập.”
Tuy nhiên nhận xét về hoạt động của các NGO có đăng
ký, dược sĩ Nguyễn Anh Tuấn nói:
“Để đạt được mục
tiêu làm được nhiều việc, họ phải chính thức đăng ký để có trụ sở, để chính
danh, để có thể vận động các bên liên quan trong hệ thống chính trị. Khi mà như
vậy thì họ phải chịu cấp phép, và chịu áp lực tránh công an rút giấy phép, cho
nên họ cũng bị hạn chế. Tuy nhiên tôi trân trọng họ, tin rằng họ luôn hướng đến
sự thúc đẩy những giá trị văn minh.”
Ngoài các NGO, còn có các hội nghề nghiệp ở Việt
Nam. Ý kiến về tính độc lập của các hội này là những ý kiến khác nhau. Dược sĩ
Nguyễn Anh Tuấn thì cho rằng họ là cánh tay nối dài của đảng cộng sản, trong
khi đó thì Tiến sĩ Nguyễn Quang A cho rằng cũng có thể xem họ là các tổ chức
dân sự:
“Nó tùy từng hội. Có những hội khá độc lập.
Có những hội do một ông quan chức nào đấy, một ông Thứ trưởng về hưu, thì những
hội do những quan chức lập ra như thế, thì nhiều khi họ cũng xin xỏ cái bộ chủ
quản của họ cái gì đấy. Khả năng độc lập của họ kém đi. Ngay trong các hội nghề
nghiệp cũng là một cái phổ tương đối là rộng. Có những ông khá là độc lập, có
những ông thực sự là vô tích sự.”
Chia sẻ quan điểm này là
Tiến sĩ Lê Anh Tuấn:
“Thực ra nói về tính độc lập thì ở Việt
Nam cũng phải để nó trong ngoặc kép chút xíu. Có những cái họ độc lập, có những
cái họ lệ thuộc phần nào vào chính quyền. Ví dụ như Hội nông dân, hay Hội nghề
cá. Trong các hội nghề nghiệp này họ cũng tư vấn các nhà khoa học, giúp cho họ
cơ sở khoa học, đề nghị nhà nước xem xét.”
Ông đưa ra ví dụ những lần
Hội nghề cá và Hội nông dân Việt Nam phản đối những dự án có nguy cơ ảnh hưởng
tới môi trường, như chuyện dìm bùn nạo vét ở Bình Thuận, hay phản đối dự án nhà
máy giấy ở tỉnh Hậu Giang, có nguy cơ làm ô nhiễm sông Cửu Long.
Sự
tự nguyện và nguồn lực từ bên ngoài
Ngoài chuyện
xin giấy phép, các tổ chức NGO còn phải đối mặt với vấn đề kinh phí hoạt động. Tiến sĩ Lê Anh Tuấn nói:
“Có một số cái nhà nước cho phép, một số
cái nhà nước kiểm soát. Đó cũng là điều khó khăn. Ngoài ra họ không có nguồn
tài chính dồi dào như các cơ quan nhà nước để làm nghiên cứu. Họ dựa vào sự tự
nguyện của các thành viên, hay nhờ các nhà khoa học cố vấn cho họ. Mà không phải
ai cũng nhận lời vì sợ đụng chạm các cơ quan nhà nước, hay các công ty tập đoàn
lớn. Nhưng cũng có những nhà khoa học quan tâm đến môi trường, sinh thái, sinh
kế của người dân thì cũng góp tiếng nói trong các vấn đề này.”
Một số các NGO
Việt Nam nhận được tài trợ từ các tổ chức nước ngoài, ví dụ như OXFAM, Cộng đồng châu Âu, Quĩ Fort, Quĩ
Toyota, nhưng theo Tiến sĩ Nguyễn Quang A, chuyện này không hề dễ dàng, vì họ
luôn bị kiểm soát chặt chẽ từ chính phủ:
“Họ luôn luôn soi cái thủ tục để mà xét
duyệt dự án, để được nhận tiền thì họ hành các tổ chức NGO lên bờ xuống ruộng.
Các NGO bị kềm kẹp một cách mệt mỏi và khó khăn. Các NGO có thể nhận tiền từ nước
ngoài nhưng các thủ tục ấy rất là phức tạp.”
Quan sát hoạt động của
các tổ chức NGO trong hai chục năm qua, Tiến sĩ Nguyễn Quang A cho rằng sự hình
thành và hoạt động của các tổ chức dân sự, phi chính phủ Việt Nam là rất tốt.
Dược sĩ Nguyễn Anh Tuấn thì cho rằng các tổ chức NGO được cấp giấy phép của
chính phủ cũng đã tham gia vào các hoạt động trước kia bị xem là nhạy cảm, chẳng
hạn như trong cuộc biểu tình chống chặt cây xanh tại Hà Nội cách đây hai năm, một
NGO có giấy phép của nhà nước đã cùng nhóm Hà Nội Xanh của ông tổ chức cuộc
tuần hành.
Tuy nhiên ông Tuấn lại bi
quan cho rằng trong thời gian từ đầu năm 2017 đến nay,
các tổ chức dân sự không có giấy phép lại bị đàn áp mạnh mẽ hơn trước, mặc
dù những hoạt động như đưa kiến nghị, phản biện xã hội trên báo chí, hay mạng
xã hội của các NGO có vẻ khởi sắc và cấp thời hơn.
Kính
Hòa (RFA)