„Vụ chiếm dụng sân bay Tân Sơn Nhất chỉ là một trong vô số ví dụ của
việc đặt quyền lợi của một nhúm người lên trên quyền lợi của đất nước, việc sự
dụng tùy tiện tài sản chung của quốc gia cho những mục đích tư lợi riêng, không
thể kể xiết.“
Vụ phi trường Tân Sơn Nhất bị quá tải -một ví dụ điển hình của tầm
nhìn hạn hẹp và lòng tham vô đáy
Song Chi
Giữa vô số vụ
tiêu cực, tham nhũng, phá hoại đang diễn ra hàng ngày hàng giờ trên đất nước
VN, “cuộc chiến” của báo chí với sự ủng hộ của dư luận, trong việc đòi lại phần
đất đã bị Bộ quốc phòng chiếm dụng xây sân golf để mở rộng sân bay Tân Sơn Nhất
những ngày qua, vẫn là một trong những điểm nóng.
Vì sao? Vì sự
ngang nhiên, trắng trợn của những kẻ đứng đằng sau cái dự án sân golf tiếp tục
tồn tại bất chấp dư luận đã lên tiếng từ bao lâu nay này. Vì sự phi lý không thể chấp nhận của việc lấy đất sân bay xây
sân golf phục vụ một thiểu số người có tiền, trong khi hàng ngày hàng giờ phi
trường Tân Sơn Nhất bị quá tải, từ đường đi vào cho tới đường băng cất cánh hạ
cánh, chỗ đỗ máy bay… Khiến hàng vạn con người phải mệt mỏi vất vả mỗi
khi ra, vào sân bay, cửa ngõ vào Tân Sơn Nhất luôn bị kẹt cứng hàng tiếng đồng hồ,
sân bay thì ngập nước, những chuyến bay đến phải bay lòng vòng vì không có chỗ
hạ cánh, những chuyến bay đi phải bị delay cũng vì không có chỗ cất cánh, máy
bay không có chỗ đậu qua đêm…
Chưa
kể xây sân golf và một số hạng mục công trình khác sát sân bay sẽ uy hiếp an
toàn bay. Chưa kể hàng tấn
thuốc trừ sâu đổ vào sân golf Tân Sơn Nhất hàng năm rất độc cho môi trường “Lượng
thuốc trừ sâu này sẽ ngấm xuống đất, xuống mạch nước ngầm, làm ô nhiễm nước ngầm
thành phố, nguy hại nhất trước hết là dân chúng sống xung quanh sân golf TSN phải
hứng chịu gần 200 Tấn chất độc hàng năm này." (“Kinh hoàng:
189 tấn chất độc đổ xuống sân Golf Tân Sơn Nhất mỗi năm”, Blue VN)
Khi những người
Pháp, rồi người Mỹ, xây sân bay Tân Sơn Nhất, họ đã tính đến sự phát triển
lâu dài, và chế độ VNCH cũng đã có tầm nhìn hàng trăm năm cho Tân Sơn Nhất với
quỹ đất dự phòng xung quanh sân bay. Báo Tuổi Trẻ từng có loạt bài nhân dịp kỷ
niệm 100 năm TSN, cho thấy tầm vóc của phi trường TSN lúc bấy giờ. “100
năm phi trường Tân Sơn Nhất. Kỳ 1: “Những cánh bay đầu tiên trên bầu trời Sài
Gòn”, Kỳ 2: “Người phi công Việt Nam đầu tiên”, Kỳ 3: “Đường băng đất đỏ”, Kỳ
4: “Phi đạo 3.000m và sân bay hạng nhất”, Kỳ 5: “Tân Sơn Nhất - Phi trường nhộn
nhịp hàng đầu thế giới”.
Thế nhưng, do tầm
nhìn không quá lỗ mũi, do tham lam vô độ, đảng và nhà nước cộng sản đã làm gì
phi trường TSN?
“Theo một
chuyên gia ngành hàng không, trước năm 1975, Tân Sơn
Nhất có số lượng chuyến bay mỗi ngày cao nhất tại Đông Nam Á. Quỹ đất để
phát triển lâu dài sân bay lúc đó khoảng 3.600 ha,
gấp ba lần quỹ đất sân bay Changi ở Singapore.
Phần
đất này sau 1975 được cắt ra trong quá trình đô thị hóa, giao cho một số quận
như Tân Bình, Gò Vấp quản lý. Theo đó, đoạn từ ngã tư Bảy Hiền dọc đường Trường Chinh về ngã tư An
Sương hay từ Phổ Quang sang Nguyễn Kiệm, Nguyễn Oanh, Quang Trung... vốn nằm
trong hàng rào sân bay Tân Sơn Nhất xưa.
Hiện
sân bay chỉ còn khoảng 1.500 ha, trong đó 850 ha được sử dụng dân dụng, phần
còn lại do Bộ Quốc phòng quản lý. Trong đất quân đội này có 160 ha để làm sân golf và dịch
vụ. Cuối năm 2015, Bộ Quốc phòng cũng thông tin sẵn sàng nhường 20 ha đất ở khu
vực sân bay cho Bộ Giao thông Vận tải để mở rộng Tân Sơn Nhất nhưng đến nay việc
bàn giao chưa hoàn tất.” (“Sân
bay Tân Sơn Nhất 100 năm trước của Sài Gòn”, VNExpress).
Rồi
bây giờ họ muốn chiếm luôn 157 hecta đất làm sân golf kia, chính sự chiếm dụng đó đã gây nên tình trạng quá
tải của Tân Sơn Nhất để rồi những cái đầu tham lam như những cái thủng lủng đáy
kia lại lấy đó làm lý do để đòi xây sân bay Long Thành. Vừa “ăn” được một vố bự
trong dự án sân bay Long Thành, vừa đầu cơ vào đất đai bất động sản xung quanh
khu vực sân bay Long Thành trong tương lai, rồi khi sân bay Long Thành đã được
xây xong thì lại thu nhỏ Tân Sơn Nhất thành sân bay nội địa, lấy thêm một mớ đất
vàng giữa thành phố Sài Gòn nữa. Thật là những món lợi khổng lồ, làm sao mà bọn
họ từ bỏ cho được?
Báo chí những
ngày qua, nhất là báo Tuổi Trẻ, đã rất tích cực chiến đấu. Hàng loạt bài báo được
tung ra. “Ai là 'ông chủ' sân golf Tân Sơn Nhất?” (Tuổi Trẻ), “Trong
sân golf không chỉ có... sân golf!” (Tuổi Trẻ), “Có biệt thự,
trường học, nhà hàng... trong sân golf Tân Sơn Nhất”, (Tuổi Trẻ), “Chỉ
vì một cái sân golf mà làm phiền cả nước?” (Một Thế Giới), “Lợi
ích cái sân golf to hơn lợi ích quốc gia” (Lao Động), "Cần
bỏ sân golf để nâng cấp sân bay Tân Sơn Nhất" (Giáo dục VN), “Cử
tri đề nghị thu hồi sân golf mở rộng sân bay Tân Sơn Nhất”, Tiền Phong)…
Nhưng liệu báo
chí, người dân và lẽ phải có chiến thắng? Kinh nghiệm từ bao nhiêu năm nay dưới
chế độ độc tài tham nhũng nặng nề này cho thấy câu trả lời sẽ là không. Thật sự
ra, quyền lợi của đất nước, của dân tộc hay tiếng nói của người dân chả bao giờ
được đếm xỉa tới ở xứ này. Chẳng qua lâu lâu phe này đánh phe kia rồi bật đèn
xanh cho báo chí đánh một vụ nào đó, rồi một thời gian sau bọn họ tự thương lượng,
chia chác lại với nhau, thế là mọi việc lại “chìm xuồng”. Vụ cho phép báo chí
chĩa mũi dùi vào dự án sân golf Tân Sơn Nhất cũng vậy thôi.
Trong bài hát “Quốc tế Ca” (tiếng Pháp: L'Internationale),
bài ca tranh đấu nổi tiếng của những người công nhân theo xã hội chủ nghĩa, một
thời được các thành phần cách mạng và các nước XHCN cũ, từ Liên Xô cho tới VN sử
dụng để nêu cao tinh thần cách mạng, tình thần đoàn kết toàn khối vô sản thế giới.
Bài hát được dịch ra nhiều thứ tiếng, trong đó có tiếng Việt. Còn nhớ lời tiếng
Việt có những đoạn như sau:
Vùng lên hỡi các nô lệ
ở thế gian!
Vùng lên hỡi ai cực
khổ bần hàn!
….
Chế độ xưa ta mau phá
sạch tan tành
Toàn nô lệ vùng đứng
lên đi.
Nay mai cuộc đời của
toàn dân khác xưa
Bao nhiêu lợi quyền ắt
qua tay mình.
“Bao nhiêu lợi
quyền ắt qua tay mình”. Cái mục đích tối
thượng của mọi cuộc cách mạng do người cộng sản lãnh đạo nhằm lật đổ chế độ
phong kiến, chế độ tư bản là thế. Là giành lại, cướp lại mọi thứ, là vì “Bao
nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình”. Thực tế ở bao nhiêu nước XHCH
cũ hay ở Trung cộng, Việt Nam bây giờ là thế. Làm “cách mạng” không phải để giải
phóng nhân dân khỏi sự cực khổ, áp bức mà là để “giải phóng” chính họ, những
người cộng sản khỏi sự đói nghèo túng thiếu. Điều này rất rõ khi những người cộng
sản chiếm được Sài Gòn, chiếm được miền Nam.
Làm “cách mạng”, lật đổ một chế độ nhưng
lại xây dựng nên một chế độ mới tham nhũng hơn, tồi tệ, đàn áp dân hơn gấp nhiều
lần.
Với đảng cộng sản VN, làm “cách mạng” cũng chẳng phải để “giải phóng” người dân
khỏi xiềng xích nô lệ nào hay đem lại độc lập, tự do cho đất nước mà ngược lại,
còn ràng buộc đất nước này vào cái vòng lệ thuộc Trung Cộng lâu dài, dâng lãnh
thổ lãnh hải VN cho Trung Cộng, biến cơn ác mộng 1000 năm đô hộ giặc Tàu xa xưa
lại trở về rõ ràng hơn bao giờ hết.
Vụ chiếm dụng sân bay Tân Sơn Nhất chỉ là
một trong vô số ví dụ của việc đặt quyền lợi của một nhúm người lên trên quyền
lợi của đất nước, việc sự dụng tùy tiện tài sản chung của
quốc gia cho những mục đích tư lợi riêng, không thể kể xiết.
Nhưng ngoài chuyện phẫn nộ về chuyện phi trường TSN
bị chiếm dụng, những người thực tâm yêu Sài Gòn còn xót xa vì một lẽ khác nữa,
đó là viễn cảnh một ngày nào đó TSN chỉ còn là một phi trường nội địa, sẽ biến
mất luôn cái tên phi trường quốc tế TSN đã từng là niềm tự hào trong khu vực
Đông Nam Á, là một địa chỉ bay đến và đi quen thuộc của khách nước
ngoài cả trăm năm nay.
Biết rằng việc xây sân bay quốc tế Long Thành có những
cái lý của nó, nhưng thật ra nếu nhà cầm quyền không chiếm dụng đất của TSN
ngay từ đầu, thì với quỹ đất khá rộng kia không những đủ cho một sân bay quốc tế
thuộc loại trung bình, mà còn có hành lang an toàn với khu dân cư xung quanh,
không đến nỗi nhà dân sát với phi trường như hiện nay vừa uy hiếp an toàn bay vừa
không an toàn cho người dân, và không còn đất đâu để phát triền nữa. Một thành
phố xấp xỉ 10 triệu dân, là đầu tàu của cả nước trong nhiều lĩnh vực mà không
có nổi một sân bay quốc tế là điều đáng tiếc. Chưa kể, về mặt tình cảm, mất đi
phi trường quốc tế TSN cũng lại thêm một điều mất mát nữa, bên cạnh vô số những
cái mất mát của Sài Gòn trong những năm qua…
Một chế độ độc tài bất lực và tham nhũng
nặng nề như chế độ do đảng cộng sản VN cầm quyền cũng giống như một con nghiện
quen ăn không thể dừng lại, khi nào nó còn tồn tại thì tất cả những câu chuyện
như vụ phi trường TSN bị chiếm dụng sẽ không bao giờ có thể chấm dứt.