„…kẻ thù của đất nước ngày hôm nay là Bắc Kinh, nhưng kẻ thù của
dân tộc theo từng thế hệ có thể đang ở giữa đất nước ta, hèn nhát ăn mòn, bán rẻ
Tổ quốc từng ngày. Đừng để ngọn lửa yêu nước bùng lên với những phong trào rầm
rộ hôm nay, nhưng lập tức vụt tắt vào ngày mai.“
Đừng yêu nước theo phong trào
Hoàng Giang
Cảnh
sát cố gắng ngăn cản người biểu tình chống Trung cộng trong một cuộc biểu tình
trước đại sứ quán Phi Luật Tân ở Hà Nội, ngày 17/7/2016. Ảnh: Reuters.
Sau phán quyết nghiêng về Phi Luật Tân tại tòa án La
Haye ngày 12/07 vừa qua, hàng loạt các ngôi sao diễn viên, ca sĩ nổi tiếng tại Trung
cộng cùng đồng loạt đăng tải hình ảnh lá cờ tổ quốc và hùng hồn phản đối quyết
định mà họ cho là “vô lý” trên. Tất cả đều cho rằng 80% diện tích biển Đông mà Trung
cộng “nhận vơ” thật sự thuộc về đất nước của họ. Trong số những người nổi tiếng
đó, có rất nhiều thần tượng của giới trẻ Việt Nam, ví dụ như Lục Tiểu Linh Đồng,
diễn viên đóng vai Tôn Ngộ Không trong bộ phim Tây Du Ký đã gắn
liền với tuổi thơ của nhiều thế hệ trẻ nước ta. Ngay lập tức, một phong trào tẩy
chay người nổi tiếng Trung cộng dấy lên trong thanh niên Việt.
Chưa hết, một số bộ phim Trung cộng đang được chiếu
tại các rạp trong nước cũng gặp nguy cơ không có người xem. Thực chất những
phong trào như thế này tôi cho là vô thưởng, vô phạt. Nhìn lại, cách mà những
người Trung cộng kia đang phản ứng lại với kết quả của tòa án quốc tế về lãnh
thổ biển Đông, nó cũng giống như cách giới trẻ nước ta đối mặt với mọi sự kiện
lịch sử chính trị của đất nước mình từ trước tới nay. Nhắc lại, việc Trung cộng
đánh chiếm 2 quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa và các hải đảo nhỏ khác trên biển
Đông đã diễn ra trong một thời gian dài, từ thế kỷ thứ 19. Trung cộng đã từng
tuyên bố có chủ quyền tại 2 quần đảo này vào năm 1883. Từ đó đến nay, cuộc
tranh chấp (nóng và lạnh) về biển đảo đã kéo dài giữa Trung cộng và Việt Nam.
Tuy nhiên, chưa cần biết đến kết quả phán quyết của
tòa án quốc tế, Trung cộng đã sớm xây dựng khái niệm, hình ảnh tổ quốc trong mắt
người dân của họ qua việc giáo dục. “Đường 9 đoạn” của Trung cộng hiện nay tuy
có vẻ mới mẻ, nhưng với người dân Trung cộng, đặc biệt là giới trẻ, với những
gì họ đã được giáo dục, thì phần lãnh thổ đó đã thuộc về đất nước họ từ hàng
ngàn năm trước. Chính vì vậy, không có gì đáng ngạc nhiên khi đa số những người
nổi tiếng đã lên tiếng phản đối quyết định của tòa án quốc tế như vậy.
Bây giờ, nhìn lại Việt Nam, nếu bây giờ chúng ta nói
với người dân rằng cuộc kháng chiến chống Mỹ thực chất là một cuộc nội chiến,
hiệp định Geneve năm 1954 chia cắt Việt Nam thành 2 miền với 2 chế độ chính trị
khác nhau, với hậu quả là rất nhiều người dân miền Bắc rời bỏ quê hương vào miền
Nam, thì chắc chắn đó sẽ là một trong những sự thật gây hoang mang. Và cái cách
Việt Nam phản ứng với những cá nhân hay tổ chức “đi ngược lại chủ trương nhà nước”
cũng không khác gì việc Trung cộng vừa vĩnh viễn cấm
các hoạt động nghệ thuật của diễn viên Châu
Nhuận Phát, một người nổi tiếng hiếm hoi ủng hộ phán quyết ngày 12/07 của
tòa án quốc tế về vấn đề biển Đông.
Chọn cách tẩy chay, xóa bỏ luồng thông tin
trái chiều, cũng như trừng phạt những người có hành động hoặc ý nghĩ trái ý muốn
của nhà nước chính là gốc rễ của tư tưởng cực đoan của chế độ cộng sản.
Chưa đầy 10 năm trước, những phong trào mang theo biểu ngữ “Hoàng
Sa và Trường Sa thuộc về Việt Nam” luôn luôn bị đàn áp, người biểu tình
bị đánh đập dã man, rất nhiều người tiên phong đã bị xét xử và kết án trong những
phiên tòa khép kín. Họ, những người yêu nước luôn cố gắng âm thầm và bền bỉ, cuối
cùng cũng đã nhận được niềm vui trong những ngày tháng 7 này.
Tôi biết cách các bạn trẻ đang phản ứng đều xuất
phát từ lòng yêu nước, lòng tự hào dân tộc, nhưng hãy để tình yêu đó vượt xa
hơn một phản ứng theo điều kiện, theo phong trào. Bởi vì có lẽ kẻ thù của đất nước ngày hôm nay là Bắc Kinh, nhưng kẻ thù của
dân tộc theo từng thế hệ có thể đang ở giữa đất nước ta, hèn nhát ăn mòn, bán rẻ
Tổ quốc từng ngày. Đừng để ngọn lửa yêu nước bùng lên với những phong trào rầm
rộ hôm nay, nhưng lập tức vụt tắt vào ngày mai. Hãy giữ cho nó trường tồn,
dù chỉ âm ỉ trong suy nghĩ, trong hành động, và truyền đi mãi trong lòng dân tộc.
Blog VOA