„Đã quá đủ rồi cho dân tộc Việt Nam nói
chung và cho những người còn có chút quan tâm đến vận mạng đất nước trong hàng
ngũ của ĐCSVN nói riêng…“
Đừng xem nhẹ lòng dân
Lư Văn Bảy
Những biến động bất thường đang lan rộng đã cho
chúng ta nhìn thấy được một sự việc không bình thường của chế độ, một bất an của
các thành phần lãnh đạo đất nước khi mà càng ngày càng
có nhiều người dân đã vượt qua sợ hãi để thẳng thắn bày tỏ chính kiến của mình
bằng mọi khả năng khi có thể.
Chúng ta cũng không ngạc nhiên khi người dân lại vui
mừng khi hay tin 2 lãnh đạo tối cao nhất của tỉnh Yên Bái là ông Cường bí thư tỉnh,
ông Tuấn chủ tịch HĐND tỉnh bị một lãnh đạo cấp cao ngành kiểm lâm bắn chết
ngay tại văn phòng làm việc của 2 lãnh đạo này theo như lời kết tội của ông thiếu
tướng công an tỉnh.
Tuy nhiên, xem ra lời buộc tội này còn nhiều nghi vấn
bởi vì, theo lời phát biểu của bà chủ tịch tỉnh thì trong thời gian đó số cán bộ
ngồi ở ngoài để chờ đúng giờ vào hội trường họp khá đông cho nên chuyện không
nghe tiếng súng nổ trong phòng là quá vô lý; thông tin của ông thiếu tướng giám
đốc công an còn cho biết là ông Minh trên đường đi đến phòng làm việc của ông
Tuấn cách đó khoảng 150 mét vẫn cười và chào hỏi vui tươi với các cán bộ có mặt;
càng vô lý hơn khi bác sĩ khám tử thi cho ông Minh vì ông tự tử lại xác nhận
viên đạn bắt đầu từ sau gáy, chắc chắn không ai lại đưa súng ra sau gáy để tự tử
cả.
Nhưng cho dù nhà cầm quyền có giải thích
cái gì đi nữa thì sự thật vẫn là sự thật, cây kim trong túi lâu ngày vẫn phải
lòi ra,
điển hình là những chuyện bí mật được đảng che đậy trong quá khứ giờ đây, đã được
bạch hoá trước bàn dân thiên hạ trong thời đại phát triển Internet ngày nay mà
Google và Wikilead đã lưu trữ. Chẳng hạn như
công
hàm công nhận Hoàng Sa - Trường Sa của cố Thủ tướng Phạm văn Đồng
năm 1958,
như vụ 64 chiến
sĩ hy sinh tại đảo Gạc ma năm 1988,
như vụ hiệp định
định biên giới tháng 12/1999 giao Ải Nam Quan, 2/3 thác Bản Giốc, bãi Tục Lãm
cho Tàu cộng,
như vụ hiệp ước
phân định vùng biển Vịnh Bắc bộ tháng 12/2000 giao trên 10.000 km2 vùng biển
Vinh Bắc bộ cho Tàu cộng v.v...
Đã quá đủ rồi cho dân tộc Việt Nam nói chung và cho
những người còn có chút quan tâm đến vận mạng đất nước trong hàng ngũ của ĐCSVN
nói riêng phải nhìn lại nguyên nhân, vì sao một đất nước Việt Nam đã từng được
cộng đồng thế giới nể phục, từng có một miền Nam là con rồng Đông Nam Á, từng
có một tài nguyên thiên nhiên dồi dào với rừng vàng, biển bạc, từng có những
nhà trí thức lỗi lạc trên trường quốc tế, từng có những vị anh hùng qua các thời
đại đã đánh bại giặc ngoại xâm nhất là bọn Tàu xâm lược.
Thế mà ngày nay sau 41 năm thống nhất thì Việt Nam lại
bệ rạc như thế này đến nỗi thua cả Campuchia và Lào. Campuchia bây giờ đã chế tạo
thành công siêu xe ô tô, còn Việt Nam thì một con ốc vít của hãng Samsung cũng
làm không được, trong khi đó lại tự hào là có trên 100 ngàn thạc sĩ và tiến sĩ.
Tài nguyên thiên nhiên thì đang mất dần, kinh tế thì đang lệ thuộc hoàn toàn
vào Tàu cộng, nợ công đã đụng trần và đang vượt mức cho phép, thành phần giàu
có chỉ nằm trong số các cán bộ và các lãnh đạo có chức có quyền, còn cuộc sống
của đại đa số nhân dân thì phải chạy ăn từng ngày nhưng vẫn không đủ sống, song
song với hàng hoá có chứa chất độc hại để tiêu diệt dần sức khỏe của dân tộc đồng
thời, cũng triệt tiêu luôn thế hệ tuổi trẻ để sau này không còn đủ mạnh và sáng
suốt đứng lên bảo vệ chủ quyền đất nước để Tàu cộng dễ dàng thôn tính Việt Nam.
Tàu cộng còn dùng tập đoàn Formosa công khai xả chất
độc ra biển và chôn dấu chất thải độc ở khắp nơi các vùng lân cận. Các nhà khoa
học đã cho biết nếu tình trạng ô nhiễm môi trường không được làm trong sạch trở
lại thì 50-70 năm sau chưa chắc môi trường trở lại bình thường. Thế mà thủ tướng
Nguyễn Xuân Phúc lại ngửa tay nhận 500 triệu đô la tiền bồi thường thiệt hại,
còn bộ trưởng TN-MT Trần Hồng Hà thì
tuyên bố nước biển tự làm sạch trong vòng 4 tháng.
Điều này đã chứng minh rằng các nhà lãnh đạo CSVN đã quá xem nhẹ quyền lợi của
đất nước, của nhân dân để thắt chặt thêm tình bạn 16 chữ vàng và 4 tốt, tình hữu
nghị đời đời bền vững với kẻ thù Tàu cộng.
Đây
thực sự là một nỗi đau vô tận đối với toàn dân tộc,
nó đau là vì nhà cầm quyền CSVN đã không cho và tìm
cách đàn áp những người dân biểu tình ôn hòa phản đối kẻ thù Tàu cộng,
nó đau là vì lực lượng công an đã đàn áp và đánh đập
người dân biểu tình chống kẻ thù Tàu cộng,
nó đau là vì các nhà lãnh đạo đất nước đã nhượng bộ
quá nhiều đất đai, biển đảo cho Tàu cộng,
nó đau là vì có quá nhiều ngư dân và tài sản của ngư
dân bị Tàu cộng bắt bớ, tịch thu và đánh đập mà các nhà lãnh đạo đất nước lại
không dám đấu tranh để đòi lại công bằng cho ngư dân mình,
nó đau là vì hiện nay hàng hóa độc hại của Tàu cộng
đang tràn ngập thị trường để giết dần dân tộc VN,
nó đau là vì trước đại nạn mất nước đang gần kề,
nó đau là vì các nhà lãnh đạo CSVN không dám thưa
Tàu cộng ra tòa án QT mặc dù có đầy đủ bằng chứng và lịch sử về chủ quyền không
thể tranh cãi,
nó đau là vì hiện nay tập đoàn gian ác Formosa vẫn
còn hiên ngang và sừng sững tại Vũng Áng, nó đau là vì những hầm chứa bùn đỏ
trong việc khai thác Bô xít Tây Nguyên như là trái bom nổ chậm đang sẵn sàng đổ
xuống trên đầu nhân dân,
nó đau là vì trên khắp miền đất nước đâu đâu cũng có
sự hiện diện của dân oan v.v...
Không ai dại gì chống lại người ơn của mình, cũng
không ai dại gì lại đi kết bạn thân và lệ thuộc hoàn toàn vào kẻ đã luôn luôn
và cố tình giết chết mình. Trong khi TBT Nguyễn Phú Trọng và các nhà lãnh đạo đất
nước đang say men tình hưu nghị đời đời bền vững với Tàu cộng, nhưng dã tâm của
Tàu cộng thì luôn luôn tìm cách để xâm lược VN. Có một điều lạ là các con cháu
của các nhà lãnh đạo CSVN từ trung ương xuống địa phương đều đi du học tại Mỹ
và các nước có nền dân chủ đa nguyên, điều này đã chứng minh rằng chính các nhà
lãnh đạo CSVN vẫn công nhận rằng Mỹ và các nước dân chủ đa nguyên là tốt và
đáng tin cậy cho nên mới gởi con cháu của mình qua đó học. Vậy thì tại sao lại
quá lệ thuộc vào Tàu cộng để đất nước phải lâm nguy và nhân dân phải khổ đau, lầm
than trong niềm đau tủi nhục.
Đã đến lúc những nhà lãnh đạo đất nước hôm
nay phải nhìn nhận sự thật, phải chấp nhận hy sinh quyền lợi
cá nhân để phục vụ cho quyền lợi thiêng liêng của Tổ Quốc, của đất nước và nhân
dân bằng hành động thực tế chớ không bằng lời nói suông như đã từng xảy ra
trong quá khứ.
Đã đến lúc quân đội phải trung thành với Tổ
Quốc và bảo vệ đất nước chớ không trung thành với bất cứ ai và đảng
phái nào hết.
Đã đến lúc lực lượng công an phải trở về với
nhiệm vụ và trách nhiệm của mình là bảo vệ người dân và thực thi
đúng pháp luật.
Đã đến lúc toàn quân, toàn dân chung sức một
lòng cùng nhau đoàn kết chống kẻ thù Tàu cộng để tránh cho VN
không trở thành vùng tự trị của Tàu cộng như Tây Tạng, Nội Mông, Tân Cương
v.v...