„Người dân Việt Nam hôm nay phải nhận những cái chết đột ngột, bất
thần, mau lẹ, dễ dàng dưới tay công an như cái chết của con vật nuôi trong trại
gia súc dưới tay chủ trại.“
NGƯỜI DÂN VIỆT NAM CỨ CAM PHẬN CHẾT DƯỚI TAY
CÔNG AN CÒN ĐẢNG CÒN MÌNH MÃI SAO?
Phạm Đình Trọng
Anh
Phạm Đăng Toàn, nạn nhân mới nhất được cho là bị công an đánh chết đêm 2/1. Nguồn:
Facebook
Trên thế giới có ở đâu như ở Việt Nam công an được
hưởng lương cao, bổng hậu từ tiền thuế của dân lại chỉ biết có đảng, ngang
nhiên phũ phàng, bội bạc, vô ơn với dân trong lời nói, trong ngôn từ, trong nhận
thức: “Công an nhân dân chỉ biết còn đảng,
còn mình”! Ngang nhiên coi dân như cỏ rác, giết dân như giết kiến, đánh, giết
dân như đánh, giết kẻ thù trong hành động.
Công
an đánh chết dân trong trại tạm giam. Công an đánh chết dân ở đồn công an. Công
an đánh chết dân giữa phố đông. Công an đánh chết dân trên đường làng. Chết dưới
tay công an rồi lại chính công an điều tra, công an làm án để rồi những cái chết
đó trở thành vụ tự sát, vụ bị bạn tù đánh chết, vụ chạy quá sức mà chết!
Đứa trẻ 13 tuổi
bị chết trong trại tạm giam của công an với những vết thâm tím phù nề khắp người.
Dấu tích của những trận đòn diễn ra liên tiếp, dai dẳng nhiều ngày bởi công cụ
bạo lực cầm tay. Dấu tích trận đòn của quyền lực mà kẻ chịu đòn chỉ biết cam chịu,
không thể tự vệ, không được phản kháng. Công an điều tra làm án và phiên tòa lập
ra chỉ để tuyên bản án theo kết quả điều tra của công an: Đứa trẻ bị tạm giam
trong phiên trực phải rửa bát đã rửa bát không sạch bị bạn tù đánh chết và công
an ngoại phạm trong cái chết đó! Cùng là bạn tù thì bình đẳng, bị đánh phải
đánh lại. Đánh nhau tay đôi, không ai có công cụ bạo lực hỗ trợ làm sao lại chỉ
một người dính đòn đến chết, còn người kia không hề hấn gì!
Báo chí của cả
nhà nước công an trị đồng loạt đưa tin về bản án được tuyên ở phiên tòa nhưng
những người còn chút lương tri thì chẳng ai còn tin những phiên tòa như vậy. Họ
chỉ càng ngậm ngùi cho thân phận dân đen trong nhà nước độc tài đảng trị, pháp
luật chỉ để bảo vệ đảng. Không được pháp luật bảo vệ,
thân phận người dân quá mong manh, bèo bọt, người dân có thể bị công an bắt
giam, công an đánh chết bất cứ lúc nào công an muốn bắt, bất cứ lúc nào công an
muốn đánh.
Những vụ công an
đánh chết dân không thể xí xóa được thì viên công an giết người dân lương thiện
phải đứng trước vành móng ngựa cũng chỉ phải nhận bản án tượng trưng, một bản
án diễu cợt pháp luật, thách thức người dân. Viên trung tá công an đánh gãy cổ
dân dẫn đến cái chết đau đớn cho ông Trịnh Xuân Tùng chỉ phải nhận bản án nhẹ hều
4 năm tù. Những phiên tòa như vậy không chỉ làm cho người dân nhận ra một nền
tư pháp bất minh, không vì công lý, không vì lẽ phải, nền tư pháp mà đảng cầm
quyền đứng ngoài và đứng trên pháp luật và bản án không được phán quyết bằng
tranh tụng tìm ra sự thật ở phiên tòa mà phán quyết theo nghị quyết của cấp ủy
đảng đã có từ trước phiên tòa. Những phiên tòa bao che cho tội ác của quyền lực
giết dân lành còn là nỗi ô nhục của cả nền tư pháp mang tên nền tư pháp xã hội
chủ nghĩa.
Ở những nước văn
minh, có dân quyền, quyền lực của người dân quyết định sự hình thành và tồn tại
bộ máy nhà nước vì thế một vụ tai nạn xe lửa làm thiệt mạng chỉ một người dân,
lập tức bộ trưởng bộ Giao thông nhận trách nhiệm về mình, liền xin từ chức.
Quyền lực của
người dân Việt Nam đã bị đảng hữu hóa bằng điều 4 Hiến pháp: “Đảng cộng sản Việt Nam là lực lượng lãnh đạo
nhà nước và xã hội”. Trắng tay về quyền làm người, quyền công dân và trần
trụi trước pháp luật, người dân không quyền lực, không được pháp luật bảo vệ trở
nên quá bé nhỏ và tội nghiệp như thân phận của con vật nuôi trong trại gia súc.
Người dân bị gạt ra bên lề trong đời sống chính trị đất nước. Việc sắp đặt quan
chức trong bộ máy nhà nước, việc đưa người của đảng ra nắm giữ các vị trí trong
bộ máy đó hoàn toàn là chuyện nội bộ của đảng cộng sản cầm quyền. Người dân cầm
lá phiếu bầu quốc hội, bầu hội đồng hàng tỉnh, hàng quận, huyện chỉ là những rô
bốt làm thủ tục hợp thức hóa việc chia ghế, chia quyền của đảng. Những chiếc ghế
quyền lực trong bộ máy nhà nước đã được đảng phân chia xong cho những cán bộ của
đảng trước khi người dân cầm lá phiếu bầu quốc hội và các hội đồng hàng tỉnh,
hàng quận huyện. Những chiếc ghế quyền lực của dân của nước đã bị đảng chiếm đoạt
và giao cho cán bộ của đảng trước khi quốc hội và các hội đồng hàng tỉnh, hàng
quận huyện thực hiện màn diễn bầu cử các chức danh đó!
Ở đất nước có
dân quyền, ngành giao thông chỉ để xảy ta tai nạn làm chết một người dân, ngài
bộ trưởng Giao thông lập tức xin từ chức để nhận trách nhiệm với dân. Ở Việt Nam, công an vô cớ đánh chết hàng trăm dân lành thì đồng
chí bộ trưởng bộ công an không những không chịu trách nhiệm, không từ chức mà
còn được đảng vinh thăng đưa lên chức cao chót vót: Chủ tịch nước. Hóa
ra tội ác công an vô cớ đánh chết dân lành là tội lớn với dân, với nước, với
lương tâm con người và với đạo đức xã hội nhưng với đảng lại là thành tích, là
công trạng!
Pháp luật của đảng
nương nhẹ, bao che cho tội ác công an đánh chết dân. Tội ác công an đánh chết dân
diễn ra từ năm này qua năm khác, diễn ra trên khắp đất nước Việt Nam đau thương
nhưng bộ trưởng bộ công an lại được đảng ghi nhận công trạng, được tin cậy trao
cho trọng trách đứng đầu nhà nước độc tài đảng trị để phát huy mô hình trị dân,
duy trì nhà nước cộng sản bằng bạo lực ở mức cao hơn, rộng hơn và triệt để hơn!
Và dân lành bị công an đánh chết cứ tiếp diễn cùng sự
tồn tại của nhà nước cộng sản Việt Nam. Theo thú nhận của ngành công an với cơ
quan thường vụ quốc hội thời ông tướng công an Trần Đại Quang làm bộ trưởng bộ
công an, chỉ trong ba năm, từ 10. 2011 đến 9. 2014 đã
có 226 người dân chết trong nhà giam của công an. Công an chỉ dám công
khai thú nhận số người dân chết trong trại giam do công an quản lý chứ công an
không dám thống kê và công bố số dân lành bị công an đánh chết mà số dân lành
chết dưới tay công an cũng không ít hơn ba hàng số, cũng phải tính tới hàng
trăm. Và cái chết của người đàn ông 29 tuổi đang tràn trề sức lực Phạm Đăng
Toàn ở Tuy Phước, Bình Định đêm 3.1.2017 là cái chết thứ mấy trăm dưới tay công
an nhà nước cộng sản?
Người dân Việt Nam hôm nay phải nhận những
cái chết đột ngột, bất thần, mau lẹ, dễ dàng dưới tay công an như cái chết của
con vật nuôi trong trại gia súc dưới tay chủ trại. Và người dân
Việt Nam cứ cam phận chấp nhận mãi nỗi đau, nỗi nhục của thân phận con vật nuôi
trong trại gia súc cộng sản sao?