Trần
Hoài Thư
Một tấm hình gây xúc động lớn trong trận bão lụt
Harvey vừa qua là tấm hình chụp một cảnh sát viên thuộc SWAT bế hai mẹ con người
Việt Nam giữa biển nước lụt mênh mông. Đặc biệt là hình ảnh đứa bé ngủ ngon
lành trên lòng mẹ.
Chuyện này được ký giả Hương Giang (AP) tường thuật
qua bài “Bão Harvey: Hình SWAT bế mẹ con
phụ nữ gốc Việt đầy sức mạnh” được post rộng rãi trên Internet. Chúng tôi
xin trích lại một đoạn trong bài báo:
“Tấm hình bé Aiden Phạm 13 tháng tuổi ngủ ngon lành
trên ngực mẹ, và hai mẹ con được một cảnh sát đặc nhiệm SWAT bế khỏi vùng nước
lụt mênh mông đang được lan truyền với tốc độ chóng mặt, gây xúc động mạnh. … Tấm
hình được ký giả hình ảnh kỳ cựu của AP ghi lại đã trở thành biểu tượng của bão
Harvey, lột tả được mức độ thảm khốc của cơn bão đang tàn phá tiểu bang Texas
cũng như những nỗ lực cứu hộ không mệt mỏi.
“Tôi đang để mắt và khi trông thấy một thành viên đội
SWAT bế cô ấy, và rồi tôi nhìn thấy đứa bé, không thể tin vào mắt mình, đứa nhỏ
nằm yên lành trên ngực mẹ, không hề khóc”, nhiếp ảnh gia David Phillip nhớ lại
khoảnh khắc vào chiều Chủ Nhật khi ống kính “chộp” được hình ảnh đầy sức mạnh.
“Trông rất dịu dàng, rất đặc biệt”. (Hương Giang)
Cảnh
sát SWAT Daryl Hudeck bế mẹ con chị Catherine Phạm sau khi cứu gia đình họ
từ ngôi nhà bị ngập nước (Photo Credit: David Phillip – AP)
Đây là tấm hình
mà người nhiếp ảnh viên chụp trước mặt người cảnh sát và hai mẹ con. Cũng có tấm
hình được chụp đằng sau lưng. Như tấm hình dưới đây:
Ta thấy gì ở tấm ảnh? Một đám trẻ chạy theo người
lính. Anh là hướng đạo. Anh là người dẫn đường. Anh vừa chạy, bước chân chạy
song song với nạn nhân, như luôn luôn đề phòng cô bé bị ngã quỵ. Và anh luôn
luôn quay mặt về cô bé như nói:
“Gắng
chịu đựng cơn đau, em bé. Anh ở bên em, đừng sợ.”
Tấm hình không ghi âm thanh, nhưng nhìn tấm hình, ta
có thể thấy trái tim của người lính đập như thế nào.
Cuối cùng, anh gởi đứa bé cho đám phóng viên. Người
lo chụp hình lia lịa như Nick Út, người thì lo chăm sóc, hay cố xin phương tiện
cứu thương, như tấm hình dưới đây:
Trong hình ta thấy cảnh người phóng viên da trắng
đang lo chăm sóc cho con bé, bên cạnh là người lính đã mang nó thoát vùng bom đạn.
Người phóng viên da trắng đã quên bổn phận nghề nghiệp của của anh ta. Nếu anh
bỏ mặc con bé, chỉ lo chụp, lo bấm, lo ghi nhận hình ảnh, thì tiếng tăm anh có
thể lẫy lừng như tiếng tăm của Nick Ut cũng nên. Nhưng anh không màng. Lúc này
là lúc cứu sống một mạng người. Là tạm thời rửa vết thương hay tìm cách làm
thoa dịu cơn đau phỏng của nó. Chỉ có Nick Út là chụp, là bấm lia lịa trước những
cảnh tượng có một không hai trong cuộc đời làm phóng viên nhiếp ảnh của ông.
Ông phải lợi dụng cơ hội ngàn vàng.
Còn người lính miền Nam đưa Kim Phúc đến bến bờ an
toàn đã làm xong nhiệm vụ của anh, và anh trở lại đơn vị. Tiểu đội dàn hàng
ngang đàng sau để bảo vệ đám trẻ, cũng vậy. Để tiếp tục cuộc hành quân. Chúng
ta không biết số phận của người lính ấy ra sao? Có thể sau đó anh nằm xuống.
Hay cũng có thể bị thương tật. Hay có thể may mắn vô sự. Để rồi sau đó, anh mới
hay biết được đứa bé gái mà anh bảo vệ, đã làm cả thế giới phải kinh hoàng. Và
Nick Út – người nhiếp ảnh viên chụp tấm hình – được giải thưởng Pulitzer – giải
thưởng cao quý nhất về bộ môn nhiếp ảnh.
Anh không hề thắc mắc
bận tâm.
Trong bài báo, tác giả Hương Giang tiên đoán trong
tương lai, khi con chị Catherine Phạm đủ trí khôn:
“Một ngày nào
đó, chắc chắn chị Catherine Phạm sẽ kể cho con nghe về cơn bão, nước lụt tràn
vào nhà, hai mẹ con được cảnh sát Houston đưa thuyền ứng cứu, cũng như cảnh sát
Daryl Hudeck đã đưa họ đi an toàn như thế nào. Trong hình, Cảnh Sát Đặc Nhiệm
Daryl Hudeck đội mũ bóng chày, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi, đang bế hai mẹ con chị
Catherine Phạm ra khỏi khu vực nước ngập ngang đầu gối gần xa lộ 610, phía Tây
Nam Houston.”
Tuy nhiên có một người phụ nữ mà tên tuổi nổi danh
như cồn nhờ bức hình Napalm girl lại không bao giờ nhắc đến những người đã cứu
chị như người cảnh sát SWATT đã bế hai mẹ con người Việt Nam tại Houston. Chị
chỉ nhắc đến công lao to lớn của người nhiếp ảnh viên là Nick Ut.
Nhưng mà không sao. Miễn là lòng chúng tôi yên ổn là
được rồi.
Ít ra chúng tôi không hổ thẹn với công việc chiến đấu
của mình.
Trần Hoài Thư