„Nội bộ đảng CSVN lần này không còn giấu
giếm được bộ mặt đạo đức giả khi hai phe công khai ở vào thế sát phạt nhau và
không còn có thể thỏa hiệp như trong quá khứ.“
Đại Hội 12: Đường đi không đến
Phạm Nhật
Bình
Trong suốt quá
trình tồn tại, không ít những kỳ đại hội đảng CSVN là những lần thay bậc đổi
ngôi không êm thắm. Nói khác đi, triều đình phong kiến kiểu mới của Hà Nội luôn
giữ vững bản chất tranh giành và thanh trừng lẫn nhau như “các đồng chí Liên
Xô” trong thời kỳ cầm quyền của Stalin.
Bế tắc chọn
tứ trụ
Trong bối cảnh
một đất nước đang rơi vào tình cảnh mất dần chủ quyền vào tay ngoại bang, vấn
đề sắp xếp nhân sự cho đại hội 12 làm nổi lên tính cách tham quyền cố vị của
các lãnh đạo đảng.
Việc chuẩn bị Đại
hội 12 khởi đầu từ Hội nghị Trung ương 10 và qua Hội nghị 11, Trung ương đảng
CSVN đã “nhất trí” với các tiêu chuẩn Ủy viên Trung ương Đảng khóa mới; đồng
thời quy định tuổi tái cử đối với Ủy viên Trung Ương Đảng không quá 60 tuổi, và
đối với các Ủy viên Bộ Chính trị không quá 65 tuổi.
Bước qua Hội
Nghị Trung Ương 12 là một bước đệm tiếp tục giải quyết khúc mắc trong vấn đề
nhân sự, nhất là những ai đủ tiêu chuẩn và điều kiện trong độ tuổi ứng cử 4
chức danh cao nhất của chế độ.
Chính độ tuổi
của 4 chức vụ cao nhất trong đảng và nhà nước mà các công dân mạng thường gọi
là “tứ trụ triều đình” là cục xương khó nuốt của Hội Nghị Trung Ương 13. Vì
theo quy định từ trước, các Ủy viên Bộ Chính Trị muốn được tái cử phải từ 65
tuổi trở xuống.
Hội nghị 13 họp
từ ngày 14 đến 21 Tháng Mừời Hai là Hội nghị quyết định về danh sách đề cử
những người tham gia vào Trung ương đảng khóa XII, sẽ do 1.500 đại biểu của đại
hội XII bầu chọn. Vấn đề then chốt và gay cấn nhất là nếu những người quá tuổi
hưu (trên 65) mà không được Trung ương chọn tái cử để đưa vào danh sách để các
đại biểu bầu thì coi như sau Đại hội sẽ về vườn.
Được biết cũng
tại Hội Nghị Trung Ương 13, các Ủy viên Trung ương đã viết phiếu giới thiệu
nhân sự Ủy viên Bộ Chính Trị đủ điều kiện, trong độ tuổi để ứng cử vào các chức
danh “lãnh đạo chủ chốt” của đảng và nhà nước là Tổng Bí Thư, Chủ Tịch Nước,
Thủ Tướng và Chủ Tịch Quốc Hội.
Trong bốn gương
mặt hiện tại, không có ai có vẻ muốn rời bỏ chiếc ghế quyền lực đang nắm giữ,
mà nhất định nó sẽ mang lại vô số lợi ích cho bản thân và đám đàn em.
Qua độ sôi sục
của cuộc đấu đá, nếu không giữ được ghế thì không biết chừng sẽ là đại họa cho
bản thân, gia đình và đàn em. Khổ thay, tứ trụ Sang-Trọng-Hùng-Dũng sang năm
2016 đều trở thành những ứng viên lão làng vượt qua số tuổi quy định 65. Hai
trụ trẻ nhất trong bốn trụ là Nguyễn Tấn Dũng và Trương Tấn Sang đều sinh năm
1949, tức 67 tuổi.
Hội nghị 13 đã
thất bại vì bế tắc chung quanh chiếc ghế tổng bí thư đảng sẽ thuộc về ai. Nếu
tạm thời loại trừ Nguyễn Sinh Hùng và Trương Tấn Sang bị coi như yếu thế hơn,
cuộc chiến đấu chỉ còn lại hai đối thủ nặng ký nhất là tổng bí thư và thủ tướng
đương nhiệm. Nguyễn Phú Trọng lâu nay vẫn được dư luận coi như đứng đầu phe
đảng và Nguyễn Tấn Dũng đứng đầu phe chính phủ.
Hai phe cũng
được mô tả như đối nghịch nhau trong một số quan điểm. Một phe bảo thủ dựa vào
Bắc Kinh để tồn tại vững bền; một phe hướng về cải cách hội nhập càng ngày càng
sâu vào thế giới Tây phương. Mặt ngoài, dù được một nhà quan sát đánh giá là
“hai phe”, nhưng phe nào cũng cố giữ màu sắc chính thống của một đảng đã rệu rã
lúc về chiều.
Vậy ai là người
có thể được tái cử lần này? Một câu hỏi khó trả lời, một vấn đề hóc búa mà Hội
nghị 13 đành buông tay trao lại cho Hội nghị Trung Ương 14 quyết định. Nhưng sau
ba ngày nhóm họp từ ngày 11 đến 13 Tháng Giêng, 2016, Hội nghị 14 cũng bế tắc
không lập được danh sách đề cử ai là những ứng viên sáng giá cho 4 chức danh
Tổng Bí Thư, Chủ Tịch Nước, Thủ Tướng, Chủ Tịch Quốc Hội mà đành phải để cho
Trung ương đảng khóa XII giải quyết với một lô danh sách tổng hợp từ đề nghị
của Bộ chính trị và Trung ương đảng khóa XI.
Đại hội hoàng
hôn
Những bế tắc
trong việc chọn lựa các chức danh chủ chốt đã cho thấy tính cách quyết liệt của
cuộc chiến tranh giành ngôi vị Tổng Bí Thư giữa hai phe đảng và chính phủ. Hậu
quả tất nhiên là hai phe đã phải dùng đến đòn “thư tố cáo” để mà tạo hỏa mù
trong dư luận. Do đó mà liên tục nhiều ngày qua trên các trang mạng xã hội
người ta thấy xuất hiện nhiều bài viết dưới hình thức đơn, thư, ý kiến đảng
viên cáo buộc Nguyễn Tấn Dũng hay chê bai Nguyễn Phú Trọng.
Điển hình là tài
liệu 9 trang được cho là “Thư của TT Nguyễn Tấn Dũng gửi TBT Nguyễn Phú Trọng
và Bộ Chính Trị” giải trình những cáo buộc chung quanh bản thân và gia đình
mình. Tài liệu nội bộ này được ai đó tung ra rộng rãi trên các diễn đàn công
cộng góp phần đẩy mạnh cuộc đấu đá trở thành quyết liệt hơn.
Dù là dưới hình
thức giải trình những điểm bị cáo buộc nhưng lại bạch hóa những vấn đề lâu nay
vẫn được đồn đãi quanh Nguyễn Tấn Dũng. Chẳng hạn chuyện con gái Nguyễn Thanh
Phượng có chồng là con trai một sĩ quan chế độ cũ; sự giàu lên nhanh chóng của
gia đình (và thân nhân) người đứng đầu nhà nước với nhiều tài sản bất minh. Hay
những tuyên bố gây sốc về Biển Đông và bang giao với Trung Cộng cũng là điều mà
Nguyễn Tấn Dũng bị cho là quá trớn, có thể làm mất lòng người bạn đồng thời là
“người thầy của Cách Mạng Việt Nam.”
Đây là một cuộc
chiến tranh quyền lực đã phân rõ chiến tuyến giữa đôi bên. Vì vậy người ta nhìn
thấy ngay những bài viết, những lá thư tố cáo đều nhằm mục tiêu phục vụ cho
trận chiến đang đi đến giai đoạn một mất một còn.
Cũng qua đó, dù
là tố cáo ông Dũng hay chê bai ông Trọng nó cũng cho thấy ba điều:
1/ Hai phe
Nguyễn Tấn Dũng và Nguyễn Phú Trọng lâu nay đã hình thành thế kình chống nhau
từ Hội nghị Trung ương 6 khiến Nguyễn Phú Trọng rơi lệ vì không kỷ luật được
“đồng chí X”. Nay nhân Đại hội đảng, sự tranh giành ngôi thứ có cơ hội bùng nổ
dữ dội hơn bao giờ hết.
Nội bộ đảng CSVN
lần này không còn giấu giếm được bộ mặt đạo đức giả khi hai phe công khai ở vào
thế sát phạt nhau và không còn có thể thỏa hiệp như trong quá khứ. Nhu cầu bảo
vệ đảng đã trở thành thứ yếu trước quyền lợi phe nhóm. Do đó quyền lợi dân tộc
lại càng bị bỏ rơi, mặc cho ngoại bang tha hồ xâu xé.
Trước đây đôi
khi dù có đấu đá nhau quyết liệt nhưng đến lúc cuối cùng, những người cộng sản
vẫn khôn khéo tìm cách tương nhượng nhau để có thể cùng tồn tại. Nhưng trong kỳ
Đại hội này, sự thỏa hiệp không còn nữa. Phe nào cũng ra sức khua môi múa mỏ,
không ngớt tung ra những ngón đòn hiểm ác để hạ đối thủ đo ván. Vì cả hai phe
đều biết, nếu thua thì quyền lực của chính phe nhóm mình không những mất mà
nguy hiểm đến tính mạng. Tình đồng chí hiện nay được tính trên số tiền mà họ đã
bòn rút được của nhân dân để chia chác cho nhau.
2/ Kế đến, hai
phe Trọng-Dũng đánh nhau gay gắt tất nhiên phải có bàn tay của thế lực bên
ngoài. Trung Cộng chưa bao giờ từ bỏ giấc mộng thu hồi lãnh thổ phía nam mà họ
gọi là “phiên thuộc” của Đại Hán ngày xưa trước hết là Việt Nam. Tham vọng ấy
cộng với sức mạnh kinh tế đang trỗi dậy hiện nay càng khiến Trung Cộng tha
thiết với tham vọng mở rộng biên cương trên đất liền và ngay trên Biển Đông.
Những gì đang
diễn ra gần đây nhất cho thấy Trung Cộng đang lặng lẽ thực hiện mưu đồ khống
chế và trên thực tế họ đã làm chủ hải lộ quan trọng nhất Á Châu này. Trong bối
cảnh Hoa Kỳ ngập ngừng tiến hành chiến lược “xoay trục” về Châu Á, Trung Cộng
càng ráo riết nắm lấy quân cờ Việt Nam thông qua các tay sai trung thành để làm
thất bại nỗ lực của Hoa Kỳ tại đây.
Do đó, cuộc
chiến không tương nhượng này còn cho thấy là nó nhằm phục vụ cho mẫu quốc đứng
phía sau. Trong trường hợp này, Trung Cộng sẽ là người được lợi nhiều nhất và
90 triệu dân Việt Nam là những người khó tránh thân phận nô lệ về sau.
3/ Về phía những
nguời đứng tên trên các thư tố cáo, kiến nghị thực tế đều chỉ là con cờ của mỗi
phe. Đó là những người đã về hưu, viết ra nhằm tung hỏa mù trong dư luận và làm
lợi cho phe mình. Do đã rời xa quyền lực không còn chút ảnh hưởng gì nên những
thông tin họ đưa ra là những thông tin một chiều, chưa hẳn là những người thực
tâm yêu nước thương nòi.
Rõ ràng, sau
nhiều thập niên độc quyền lãnh đạo, quyền lực của đảng đã bị sói mòn do những thất
bại trầm trọng khi điều hành đất nước. Nhưng đồng thời giới lãnh đạo chóp bu
cũng biết lăn xả vào thế lực tiền tài, thúc đẩy sự tham quyền cố vị lên đến
đỉnh cao. Các phe phái trong đảng không còn có thể thỏa thuận nhau do quyền lợi
quá nhiều. Mặt khác, sự khuynh loát hậu trường chính trị của những thế lực quốc
tế góp phần thúc đẩy tinh thần nô lệ ngoại bang của các nô tài mới trong đảng.
Bốn Hội nghị
Trung ương để giải quyết vấn đề nhân sự; hàng ngàn công an rầm rộ diễn tập bảo
vệ Đại hội đảng; sự đấu đá một mất một còn; tận tình bêu rếu nhau trên internet
một lần nữa cho thấy đảng CSVN đang trong tiến trình tự tan rã bên trong.
Hơn 3 năm trước
ông Nguyễn Phú Trọng mếu máo đọc bài diễn văn bế mạc Hội Nghị Trung Ương 6.
trong bài diễn văn đó ông Trọng đã cố “thiêng liêng hoá” cái đảng của ông. Giờ
đây cái đảng này không những đã mất thiêng mà còn trở thành cái giỏ rác để quần
chúng trút vào đó những mỉa mai, căm hận.
Bởi vậy, như một
blogger ví von, Đại hội đảng lần thứ 12 là một “đại hội hoàng hôn”. Hay nói
cách khác đây là “đại hội của đường đi không đến”. Vì dù nhà lý luận Nguyễn Phú
Trọng trở thành người thắng cuộc, hân hoan ngồi lại ghế tổng bí thư trong khi
Nguyễn Tấn Dũng ngậm ngùi về vui thú điền viên, thì Đảng CSVN cũng đang nhắm
mắt tiến vào một đường hầm không lối thoát.
Phạm Nhật Bình