„Nếu dân trí cao hẳn
người dân phải biết hợp sức lại, biết cất tiếng nói của mình, biết liên kết với
nhau tạo nên sức mạnh.
Và quan trọng nhất, nếu
dân trí cao thì người dân chắc chắn phải biết chuyện gì đang xảy ra với đất
nước mình, với dân tộc mình.“
Dân trí mình đúng thấp
thật rồi, cảm ơn đảng và nhà nước!
Câu nói của ông đại biểu: “Dân trí
nước ta còn thấp.” Bị người dân, chủ yếu dân mạng phản đối ầm ĩ. Còn lại đa
phần số đông, những người dân, người lao động không bao giờ online thì chẳng
biết, chẳng bận tâm. Mà cho dù có biết đi chăng nữa thì cũng kệ vì chả thấy
liên quan gì tới mình. Đấy, mình bị cái đứa mình nuôi nó chửi thẳng mặt là ngu
mà cũng không biết, không quan tâm, thì thử hỏi mình có ngu thật hay không?
Chưa kể,
Dân trí cao cỡ nào khi mà ngoại trừ những người quan tâm chính trị ra thì
còn mấy ai biết cụ thể công việc, trách nhiệm của những chức danh như
Tổng Bí Thư, Chủ Tịch
Nước, Hội Đồng Nhân Dân, Ủy Ban Nhân Dân, Ủy ban mặt trận Tổ Quốc… là cái gì?
Họ
làm những công việc gì?
Trách
nhiệm của họ đến đâu?
Tại
sao ông Đại Tướng chẳng bao giờ thấy mặt mũi trên các thông tin chiến trận
ngoại trừ có mặt ở một vài cuộc họp vớ vẩn với ngoại bang?
Tại
sao những vụ doanh nghiệp Nhà Nước thua lỗ động trời không một ai phải đứng ra
chịu trách nhiệm hay nói một lời xin lỗi?
Dân mù tịt không biết đâu mà lần, thậm chí cũng là không quan tâm chút nào
hết. Thế thì hỏi có là ngu không? Ngu vì không được dạy hay ngu vì không biết
tự tìm hiểu hay ngu vì tìm hiểu mãi cũng không ra… Dù cho là ngu vì bất cứ lý
do gì thì vẫn là ngu. Ngu thì là dân trí thấp. Đúng quá rồi còn gì.
Dân trí có cao không khi đa phần người dân không hề muốn nghe muốn nói đến
chuyện chính trị vì cho rằng nó không liên quan tới cuộc sống của mình. Không
hề biết rằng chuyện chính trị chính là quyền của mình để lập ra một chính phủ
có trách nhiệm chăm lo cho đời sống của mình.
Chính trị chính là nội dung giáo dục con cái mình nên người. Chính trị
chính là niềm tự hào dân tộc của dân mình khi bước ra khỏi đất nước. Chính trị
chính là liều thuốc con mình tiêm vào người, là con đường mình đi, là hàng hóa
mình tiêu thụ, là không khí mình hít thở, là sức khỏe của chính mình và gia
đình mình?
Tách rời chính trị khỏi cuộc sống và trách nhiệm của bản thân trong khi nó
ảnh hưởng sâu sắc và gắn liền mật thiết đến nhau. Cho rằng nó thì không liên
quan đến mình, mình thì không làm gì được nó, thì thử hỏi có ngu không, có dân
trí thấp không?
Dân
trí cao cỡ nào mà để cho Trung cộng nó ngang nhiên chiếm đảo chiếm đất xây dựng
sân bay, công trình mà vẫn im lặng không nói một lời.
Dân trí cao chắc chắn sẽ phải biết biểu tình và giữ im lặng khi bị bắt là
hai trong những quyền cơ bản nhất của con người trên bất cứ vùng đất văn minh
nào.
Dân
trí cao thì đâu thể im lặng đi trên những cây cầu mới xây đã sập, bê tông cốt
tre, đường cao tốc sóng trâu, công trình trăm ngàn tỷ vừa khánh thành đã hư
hỏng, đập nước bờ kè mưa một trận đã sụt lún…
Dân
trí cao thì nỡ nào mà để người dân mình tự lừa đảo người mình, tự đầu độc dân
mình, tự làm hại đồng bào mình. Giúp người ta tiêu thụ hóa chất độc hại, nông sản
độc hại còn nông sản của dân mình thì phải đổ bỏ đi vì thừa mứa và rẻ mạt.
Dân trí cao thì sao để chính quyền tự ý lấy thuế xây cái miếu vài trăm tỷ
thờ một ông học giả ngoại bang rồi còn trơ trẽn tuyên bố xây thế thôi chứ chưa
quyết định thờ ai. Hẳn là chính quyền dư nhiều tiền lắm. Nhưng dư tiền sao lại
phải đi vay Trung cộng tiền xây cái đường tàu cao tốc để rồi bị họ chèn ép. Dư
tiền sao lại phải đi vay viện trợ bảo vệ môi trường trong khi tiền phí bảo vệ
môi trường thì tận thu từ trong giá xăng giá điện?
Dân trí cao thì sao mà có mấy chuyện hy hữu cười ra nước mắt rằng cuộc sống
của ta là hạnh phúc nhất, yên bình nhất.
Dân trí cao làm sao chịu nổi khi chính quyền làm được một việc nhỏ thì bắt
dân mang ơn, tạc tượng. Còn khi chính quyền làm sai những việc tày đình thì
không cần xin lỗi, từ chức, chịu trách nhiệm, chỉ cần rút kinh nghiệm là xong?
Dân
trí cao thì hẳn đã chẳng phải xấu hổ khi dân ta ra nước ngoài mang bao tiếng
xấu, trộm cắp, mại dâm, vô ý thức vô văn hóa.
Nếu
dân trí mà có cao thì phụ nữ Việt đã chẳng phải lũ lượt ra nước ngoài bán dâm,
bị mua làm vợ, bị hành hạ, bị xúc phạm. Người dân Việt đã chẳng phải qua Cam,
qua Lào làm giúp việc, lao động nặng nhọc, chui nhủi.
Nếu dân trí mà không thấp thì hàng trăm ngàn sinh viên thạc sĩ tiến sĩ ra
trường hẳn đã phải có công ăn việc làm, có những đồ án, công trình giúp ích cho
cộng đồng chứ không xếp hàng dài thất nghiệp ăn bám gia đình xã hội.
Nếu
dân trí cao thì hẳn phải biết đất nước đã đi thụt lùi thế nào sau những năm
tháng “giải phóng”. Từ một nước tự sản xuất được xe hơi nội địa thành một nước không sản xuất
được con ốc con vít. Từ một nước được miễn phí học hành, y tế biến thành có
nhiều tiền cũng chưa chắc có được môi trường học hành, y tế đủ tốt. Từ một nước
được bao nước thèm muốn, ước ao trở thành một nước bị xem thường.
Nếu dân trí cao hẳn đã phải nhận ra những mâu thuẫn, nhìn thấy những sự
thật đang được giấu kín thay vì nói gì biết đấy, kêu gì làm đấy.
Nếu
dân trí cao liệu có để cho các ngài lãnh đạo xem như trò hề, muốn làm gì thì
làm, muốn chặt cây thì chặt, hứa một đằng làm một nẻo, muốn thay cây gì thì
thay, muốn bán đất cho ai, bán tài nguyên cho ai, cho ai thuê đất bao lâu thì
cho.
Nếu
dân trí cao hẳn không thể để mặc cho những người được mình ủy quyền lộng hành
tác oai tác quái. Sâu mọt khắp nơi từ trung ương đến địa phương, từ trong ra ngoài, từ lớn
đến bé, từ xưa đến nay mà không một động thái ngăn cản.
Nếu dân trí cao người ta hẳn sẽ phải thích đọc sách hơn xem truyền hình,
thích nghiên cứu tìm hiểu hơn là đọc tin tức giải trí. Nhưng xem kìa, Việt Nam
là một trong những nước đọc sách ít nhất thế giới.
Nếu dân trí cao thì hẳn sẽ không cười xòa khi đọc tin tức “Cá mập cắn đứt
cáp” “Nhím gà dê hỗ trợ nông dân đi lạc vào nhà bí thư, chủ tịch”.
Nếu dân trí cao hẳn người dân phải biết hợp sức lại, biết cất tiếng nói của
mình, biết liên kết với nhau tạo nên sức mạnh.
Và quan trọng nhất, nếu dân trí cao thì người dân chắc chắn phải biết
chuyện gì đang xảy ra với đất nước mình, với dân tộc mình.
Đấy, xin mời các bạn xem lại, tự vấn lại bản thân một chút. Rằng so với một
vài biểu hiện của dân trí cao như trên, thì tự xem dân trí của mình có cao
không? Nếu có, thì xem tiếp, xung quanh mình có bao nhiêu người có dân trí cao
giống mình trên tổng số người mình quen biết và tiếp xúc hàng ngày? Còn nếu
không, thì thôi, ông đại biểu nói đúng, dân trí mình thấp thật, nói thẳng tuột,
mình thật là ngu, dân mình cũng ngu, rất ngu, đấy là sự thật không còn nghi ngờ
và bàn cãi gì nữa.
Ấy thế thì, thay vì phản bác và chê trách ông đại biểu, người dám nói dân
trí ta thấp, thì có lẽ, nên tuyên dương ông. Vì dám nói ra sự thật, sự thật mà
các ngài lãnh đạo đều biết nhưng chưa ai có can đảm nói. Nhưng mà cũng không
được, vì ông đại biểu này khi bị phản đối đã lại kịp có bài thanh minh rằng ông
ta không nói ra điều đó. Ý ông không phải vậy, dân hiểu lầm ý ông rồi. Đấy, lại
một lần nữa, dân trí thật thấp, thật ngu, lãnh đạo phát biểu gì người dân cũng
hiểu lầm hết.
Từ
“dân trí thấp”
“quyền im lặng và biểu tình là nguy
hiểm”
“xu thế ghét Trung Hoa
cộng sản là nguy hiểm cho dân tộc”
“nước ta còn dân chủ gấp vạn lần các nước tư
bản”
“đa số người dân ủng
hộ chặt cây”
“chưa quyết xem thờ ai
trong miếu”
“chúng ta phải cố gắng
xây dựng quân đội mạnh như Triều Tiên”
“dân sai thì dân chịu
chứ kỷ luật ai”…
Đấy, câu phát ngôn nào
cũng bị người dân hiểu lầm. Thế thì giờ sao? Lãnh đạo phải coi lại cách phát
biểu sao cho dân hiểu. Hay người dân phải cố mà hiểu cho đúng ý lãnh đạo?
Ôi tôi cũng không biết nữa, vì như đã nói, dân trí tôi thấp lắm. Sao hiểu
được ý mấy ông. Nhưng mà dù dân trí tôi thấp đi chăng nữa, thì có một điều tôi dám cam
đoan, rằng bất kể chuyện gì xảy ra bất kể kết quả thế nào, cũng là nhờ ơn Đảng
và Nhà Nước. Nên dù cho cả nước có bị dân trí thấp, tôi cũng xin thay mặt toàn dân, cảm
ơn Đảng và Nhà Nước!