Lê Thái Dũng
Cần
xóa bỏ quan niệm cho rằng Tết Đoan Ngọ của Việt Nam có nguồn gốc từ Tết
Đoan Ngọ của Tàu.
Ngày mồng 5 tháng 5 âm lịch là ngày Tết Đoan Ngọ - còn được gọi bằng nhiều tên khác nhau như Đoan Dương, Trùng Ngũ, Tết giết sâu bọ, Tết giữa năm, Tết mồng năm … Đây là một trong những ngày Tết truyền thống tại một số nước châu Á như Việt Nam, Triều Tiên, Trung Hoa. Tuy nhiên nguồn gốc, ý nghĩa thực của ngày tết này không phải ai cũng rõ .
Theo phong tục cổ truyền Việt Nam, tết Đoan Ngọ mồng 5 tháng 5 là một trong
những ngày lễ tưởng nhớ tới tổ tiên do đó trong số các vật phẩm dâng cúng không
thể thiếu bánh tổ (tổ tiên) và nhiều loại bánh trái khác làm bằng các thứ gạo
nếp. Đặc biệt, đây còn là ngày lễ thiêng liêng trong tâm thức người Việt Nam,
đó là ngày giỗ Quốc mẫu Âu Cơ.
Nếu như mồng 7 tháng Giêng là ngày tế mẫu với câu ca:
“Mồng Bảy trong tiết tháng Giêng
Dân hiền tế lễ trống chiêng vang trời
Anh em Bách Việt ta ơi
Ngày xuân thong thả tới nơi xem tường
Ấy ngày hội tế Mẫu Vương
Người sinh nòi giống Nam phương đó mà”
Dân hiền tế lễ trống chiêng vang trời
Anh em Bách Việt ta ơi
Ngày xuân thong thả tới nơi xem tường
Ấy ngày hội tế Mẫu Vương
Người sinh nòi giống Nam phương đó mà”
thì cứ đến gần ngày mồng 5 tháng 5 dân gian lại nhắc nhau bằng câu ca dao:
Tháng Năm nhớ tết Đoan Dương.
Là ngày giỗ Mẹ Việt Thường Văn Lang”.
Là ngày giỗ Mẹ Việt Thường Văn Lang”.
Tết Đoan Ngọ còn là ngày lễ thể hiện tính nhân văn giữa người với người, sự
biết ơn của con cháu với ông bà, cha mẹ, người bệnh với thày thuốc, học trò với
thày giáo nên có tục học trò đi tết thày, con rể đi tết bố mẹ vợ… Trong dân
gian có câu ca dao rằng:
“Mồng 5 ngày Tết không đáo đến cửa nhà thờ
Còn hiếu trung chi nữa mà chờ rể, con”.
Dân gian còn cho rằng vào ngày này, các loài rắn đều lẩn trốn đi hết nên
mới có câu thành ngữ “len lét như rắn
mồng 5”.
Vì sao Tết Đoan Ngọ còn
gọi là Tết giết sâu bọ?
Với người Việt, tết Đoan Ngọ là thời điểm giữa năm, thời tiết chuyển mùa
nên dễ sinh bệnh dịch, do đó có các nghi thức trừ tà, tránh bệnh như tắm nước
lá mùi, treo cây ngải cứu trừ ma quỷ, đeo "bùa tui bùa túi", nhuộm
móng tay, móng chân rồi uống các nước giải độc (nấu từ lá ích mẫu, vối, cối
xay, gừng…), uống rượu xương bồ, ăn rượu nếp và các loại quả có vị chua, chát
để cho bệnh tật tiêu trừ, trùng độc, sâu bọ sẽ chết… Cho nên tết này còn gọi là
Tết giết sâu bọ, là một nghi thức nhằm cân bằng âm dương.
Một số nghi thức trong tết Đoan Ngọ của người Việt cũng mang dấu ấn của văn
hóa nông nghiệp, có thể thấy qua một số tục lệ như tục khảo cây lấy quả được
tiến hành đúng giờ Ngọ (12 giờ trưa). Một người leo lên cây, một người đứng
dưới gốc cầm dao tra hỏi tại sao cây ra ít quả (hoặc không ra quả), nếu cứ như
vậy sẽ bị chặt hạ. Người trên cây giả giọng van xin, hứa trong mùa tới sẽ ra
thật nhiều quả. Sau đó người ở dưới hỏi số lượng quả mà cây sẽ sinh trưởng,
người phía trên đại diện cho cây trả lời nhiều hay ít tùy theo loại cây và ước
vọng của người trồng…
Đoan Ngọ là tết Ta
Cho đến nay nhiều người vẫn nhầm lẫn Tết Đoan Ngọ có nguồn gốc từ Trung Hoa
và xuất phát từ việc tưởng nhớ đến cái chết của Khuất Nguyên, một vị quan của
nước Sở cách đây hơn 2.000 năm. Chính vì thế mà nhà thơ trào phúng Hồ Trọng
Hiếu (Tú Mỡ) từng viết rằng:
“Cái
cụ Khuất bên Tàu
Chết từ hồi tam tổ
Có quan hệ gì ta
Mà sao phải ăn giỗ
Mồng 5 khỏe ăn càn
Mồng 6 ốm nhăn nhó
Có lỡ chết bỏ đời
Thì lại cho tại số”.
Chết từ hồi tam tổ
Có quan hệ gì ta
Mà sao phải ăn giỗ
Mồng 5 khỏe ăn càn
Mồng 6 ốm nhăn nhó
Có lỡ chết bỏ đời
Thì lại cho tại số”.
Ngay người Tàu đến nay vẫn chưa thống nhất trong việc giải thích nguồn gốc
của ngày tết này, có người cho rằng một số lễ tết của Trung Hoa như mồng 2/2 âm
lịch (Lễ Đầu Rồng), mồng 5/5 (Tết Đoan Ngọ)… liên quan đến sự sùng bái thiên
văn thời nguyên thủy. Cụ thể là chòm sao Thương long, vào ngày hạ chí mọc ở
chính nam (thuộc dương vị) nên có tục tế Thương long, đây là phát khởi của Tết
Đoan Ngọ. Theo sách “Các ngày lễ tết và sự bắt nguồn của các ngày lễ tết ở
Trung Hoa” cho biết, trước thời Tần, Hán thì ngày Tết Đoan Ngọ không cố định
vào ngày mồng 5/5 mà vào ngày hạ chí, ngày dương khí cực thịnh nên còn được gọi
là Tết Đoan Dương…
Gọi
là Tết Đoan Ngọ vì ngày hôm đấy chuôi sao Đẩu chỉ ngay vào phương Ngọ cho nên
gọi là ngày Đoan Ngọ (chính Ngọ).
Thực ra Tết
Đoan Ngọ có từ trước khi xảy ra câu chuyện của Khuất Nguyên, và xuất phát từ
văn hóa của cộng đồng người Bách Việt cổ mà người Lạc Việt, tổ tiên của chúng
ta là một bộ phận cấu thành của cộng đồng đó. Chúng ta có thể thấy được điều này từ
chính tên gọi của Tết Đoan Ngọ. “Đoan” nghĩa là “nhất”, “Ngọ” được hiểu giữa
trưa vì thế Tết Đoan Ngọ thường được cử hành vào giữa trưa. Nếu theo thuyết âm
dương ngũ hành thì nước ta nằm ở phương Nam, vùng đất nóng nên “Ngọ” được xếp
vào quẻ Ly, thuộc hành Hỏa và trong một ngày thì dương khí cao nhất là giờ Ngọ
(thời điểm giữa ngày); trong một tháng, dương khí cao nhất vào những ngày Ngọ,
nhất là ngày Ngọ thượng tuần (đầu tháng). Trong một năm, dương khí cao nhất vào
tháng Ngọ (tháng giữa năm, tức tháng 5). Như vậy, dương khí đạt cực điểm vào
giờ Ngọ của ngày Ngọ đầu tiên trong tháng Ngọ, đây chính là thời điểm giữa năm vì thế
trong dân gian nó còn được gọi là Tết giữa năm.
Điều thú vị là nếu xét theo âm lịch mà Việt Nam, Trung Hoa… vẫn đang sử
dụng như hiện nay thì giữa năm phải là một ngày của tháng 6 âm lịch chứ không
thể ngày là ngày mồng 5 tháng 5 được. Vì vậy nguồn gốc của ngày giữa năm mồng 5
tháng 5 chính là theo một loại lịch cổ của người Bách Việt được xây dựng trên
cơ sở văn hóa nông nghiệp. Điều này hiện vẫn để lại một số dấu tích như qua
cách gọi tên tháng (Một, Chạp, Giêng, Hai…), hay những từ chỉ ngày đầu tháng là
“mồng” (mồng một, mồng hai…), ngày giữa tháng là “rằm” (gần âm với ngôn ngữ một
số dân tộc như “ranam” (tiếng Chăm), “sạc klam”(Khmer), “Klam” (Bana)… đều chỉ
ngày có đêm trăng sáng nhất).
Lịch cổ của người Bách Việt còn thể hiện qua cách gọi bằng hệ đếm can chi.
Trái với những suy nghĩ quen thuộc cho rằng hệ can chi có nguồn gốc từ Trung Hoa,
nó lại có nguồn gốc từ phương nam nông nghiệp. Tên gọi các con vật (hệ chi)
trong tiếng Hán chỉ là từ phiên âm của những từ trong nền văn hóa phương nam.
Ví dụ trong tiếng Chứt, tiếng Mường (những ngôn ngữ gần với tiếng Việt nhất)
“sửu” được gọi là “klưu”, “tlưu”… Nếu một ngày được bắt đầu từ giờ Tý (từ 23
đêm đến 1 giờ sáng) là thời điểm lạnh nhất và đến giờ Ngọ (giữa ngày) là thời
điểm nóng nhất thì theo lịch cổ của người Bách Việt một năm bắt đầu từ tháng Tý
(tháng lạnh nhất) và đến giữa năm là tháng Ngọ (tháng nóng nhất). Nóng là thuộc về dương
nên Tết Đoan Ngọ được gọi là Đoan Dương (tết cực nóng).
Tháng Tý được nhắc đến ở trên là ứng vào tháng 11 theo âm lịch mà chúng ta
hiện nay đang sử dụng. Nhưng nếu theo cách tính loại lịch của người Bách Việt
thì tháng này gọi là tháng Một, tháng 12 âm lịch gọi là tháng Chạp, tháng 1 âm
lịch gọi là tháng Giêng… Cách gọi này của người Việt cổ vẫn còn được sử dụng
trong dân gian và theo cách tính của loại lịch này thì ngày Tết Đoan Ngọ mồng
5/5 mới đúng là ngày giữa năm, ngày nóng nhất trong năm.
Nếu
theo cách tính của âm lịch mà chúng ta và một số nước như Trung Hoa, Hàn Quốc…
đang dùng hiện nay thì tháng đầu năm là tháng Dần (tháng 1 âm lịch). Như vậy
đến giữa năm phải là tháng Mùi (tháng 6 âm lịch) chứ không phải là tháng Ngọ
như lịch của người Bách Việt. Do đó nói Tết Đoan Ngọ có nguồn gốc từ văn minh Bách
Việt mới chính xác.
Cách tính năm theo lịch cổ của người Bách Việt còn lưu lại dấu vết ít nhiều
cho đến thời kỳ sau này. Ví dụ theo sách Đại Nam nhất thống chí thì đến đầu thế
kỷ XIX người dân ở Bất Bạt (nay thuộc Ba Vì, Hà Nội), Mỹ Lương (nay thuộc huyện
Chương Mỹ, Hà Nội) “hàng năm lấy tháng 11 làm tháng đầu năm, hằng tháng lấy
ngày mồng 2 làm ngày đầu tháng, gọi là tháng lui, ngày tiến”. Một số dân tộc ít
người cũng theo cách tích lịch cổ xưa, như theo lịch của đồng bào Khơ Mú, năm
mới bắt đầu từ tháng 11 âm lịch, sớm hơn năm mới của người Việt 2 tháng… Đó
chính là những dấu vết còn lại của hệ thống lịch của cộng đồng người Bách Việt.
Có theo cách tính này thì mới có thể thấy rõ được nguồn gốc của Tết Đoan Ngọ,
Tết giữa năm, Tết nóng nhất…
Tết Đoan Ngọ Trung Hoa
với truyền thuyết Khuất Nguyên :
Ngày xưa, lúc ban đầu, ngày Đoan Ngọ chỉ là ngày dân chúng cúng lễ để đánh
dấu một thời tiết mới, mừng sự trong sáng, quang đãng. Hơn nữa, giữa tiết hạ vì
oi bức thường có bệnh thời khí nên người ta hay cúng lễ để cầu an. Về sau này,
để thêm ý nghĩa, người ta lấy ngày đó làm ngày kỉ niệm Khuất Nguyên và các thầy
thuốc cũng nhân ngày đó để kỉ niệm hai chàng Nguyễn Triệu và Lưu Thần vào núi
Thiên Thai hái thuốc.
Vào cuối thời Chiến Quốc, có một vị đại thần nước Sở là Khuất Nguyên. Ông
là vị trung thần nước Sở và còn là nhà văn hoá nổi tiếng. Tương truyền ông là
tác giả hai bài thơ Ly tao và Sở từ, nổi tiếng trong văn hóa cổ Trung Hoa, thể
hiện tâm trạng buồn vì đất nước suy vong với hoạ mất nước. Do can ngăn vua Hoài
Vương không được,lại bị gian thần hãm hại, ông đã uất ức gieo mình xuống sông
Mịch La tự vẫn ngày mùng 5 tháng 5. Thương tiếc người trung nghĩa, mỗi năm cứ
đến ngày đó, dân Tàu xưa lại làm bánh, quấn chỉ ngũ sắc bên ngoài (ý làm cho cá
sợ, khỏi đớp mất) rồi bơi thuyền ra giữa sông, ném bánh,lấy bỏ gạo vào ống tre
rồi thả xuống sông cúng Khuất Nguyên.
Tết Đoan Ngọ ngày nay, qua mọi biến đổi của thời cuộc vẫn tồn tại trong
nhân dân với ý nghĩa thiết thực và thiêng liêng của nó. Ăn Tết Đoan Ngọ, chúng
ta cần tìm hiểu giá trị và tinh thần của ngày Tết này...
Tuy nhiên cần xóa bỏ quan niệm cho rằng Tết Đoan Ngọ của Việt Nam có nguồn
gốc từ Tết Đoan Ngọ của Tàu.
Lê Thái Dũng
Nguồn:Lê Đức Thịnh Blog.
Nguồn:Lê Đức Thịnh Blog.