„Người Việt Nam trước đây luôn ngẩng mặt kể cả trước ngoại xâm hung
dữ…“
Ngẩng Mặt Và Cúi Đầu
Đặng Chí Hùng
Năm 2008, Đức Cha Ngô Quang Kiệt từng nói: “Chúng
tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ
chiếu Việt Nam, đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ ! Chúng tôi
mong muốn đất nước mình mạnh lên.”. Câu nói đó của Đức Cha Kiệt hoàn
toàn đúng. Cha không hề “nhục mạ” người Việt như cách cộng sản chụp mũ. Mà Cha
nói đúng về một thực tế đất nước nghèo nàn, lạc hậu, đạo đức suy đồi nên ở đâu
người ta cũng coi thường người Việt. Lỗi này là do ai? Đó chính là lỗi của nhà
cầm quyền cộng sản Việt Nam.
Trước năm 1975, Sài Gòn là Hòn Ngọc Viễn Đông. Người
Singapore, Thái chứ chưa nói đến Lào, Campuchia đều phải nghiêng mình kính cẩn
và lấy Sài Gòn làm tấm gương để họ học tập. Người Thái ước gì được đi Sài Gòn
du lịch vì Bangkok chỉ là “con quạ” so với “con công” Sài Gòn. Trong khi đó,
người Hàn mới chập chững phát triển và phải sang Sài Gòn học tập kỹ nghệ xe hơi
của những chiếc La Dalat. Lúc đó, mặc dù còn trăm bề khốn khổ do chiến tranh,
khủng bố bởi cộng sản nhưng VNCH vẫn phát triển trong sự tự do, dân chủ, con
người hết sức hiền hòa. Vì thế, tấm hộ chiếu VNCH là một trong những tấm hộ chiếu
có giá trị và người dân không phải cúi đầu như người Việt hiện nay. Người dân
Miền Nam hoàn toàn có thể ngẩng đầu với chiếc hộ chiếu của VNCH.
Ngày hôm nay, người Việt ước gì được đến Bangkok,
Singapore du lịch bởi vì những “con quạ” trước 1975 nay đã biến thành rồng. Còn
“con công” trước kia, “hòn ngọc” trước kia dưới tay điều khiển của những “đỉnh
cao trí tuệ” cộng sản đã biến thành một xóm nhà lá không hơn không kém. Người
ta có thể nói rằng Sài Gòn, Hà Nội bây giờ có nhiều nhà cao, đường rộng, xe
hơi…Nhưng người ta cũng đừng quên rằng đó là sự đi vay chắp vá. Và quan trọng
hơn, dân nghèo thì quá nhiều, lưu manh, cướp giật cũng chẳng ít…Đó là cái khác
nhau của Việt Nam dưới thời VNCH và Cộng sản Việt Nam.
Người ta cũng chẳng lạ gì cái cảnh ở Nhật, Hàn, Đài,
Thái vv…nơi mà có lượng người Việt đi lao động, du lịch nhiều lại có những tấm
bảng viết bằng tiếng Việt với nội dung cảnh báo ăn cắp, ăn thừa vv… Đó là vì
sao? Có tự hào được không khi mà người Việt bị sỉ nhục đến thế ?
Chúng ta đừng nên trách người Nhật, Hàn , Đài, Thái
vv… bởi vì tình trạng ăn cắp, ăn uống mất lịch sự của một số không ít người Việt
đã khiến những nước sở tại phải bất đắc dĩ làm điều đó. Người Việt bị coi thường như vậy là bởi vì cộng sản chứ không phải bản chất
của người Việt. Bởi vì quá trình 4000 năm dựng nước và giữ nước của dân
tộc Việt đã chứng minh người Việt không phải là dân tộc với đủ mọi chiêu trò
như dân Việt thời cộng sản.
Điều tiếp theo đó là như đã nói, thời VNCH người dân
VN được sống trong bình yên, hạnh phúc và rất hiền hòa cho nên hộ chiếu VNCH đã
được người dân nâng niu và các quốc gia bạn bè quý trọng. Sau khi Miền Nam mất
vào tay cộng sản, người dân VNCH đã phải trở thành những người tị nạn bất đắc
dĩ. Tuy nhiên cái mà họ làm được đó là tiếp tục lao động, học tập một cách chân
chính. Không ít người họ thành công rực rỡ. Các thế hệ con cháu VNCH sau này
cũng giữ được nhân bản ấy với đủ mọi thành công trên các lĩnh vực. Người Việt gốc VNCH không phải hổ thẹn họ là người Việt dưới
chế độ cộng sản. Họ vẫn giữ được bản sắc văn hóa vốn có của người Việt, hoàn
toàn không bị sự mọi rợ của cộng sản ảnh hưởng.
Rõ ràng mà nói, vị thế của tấm hộ chiếu hay nói cách
khác đó là người Việt trong mắt bạn bè thế giới đã giảm đi rất nhiều trong thời
kỳ cộng sản cai trị Việt Nam. Đó không phải là lỗi lớn của người Việt mà là do
những chiêu trò ngu dân, mị dân của đảng CSVN như cờ bạc, mại dâm, ăn chơi, nhậu
nhẹt, chạy theo những giá trị ảo vv…Đó là chủ trương của đảng CSVN khiến cho
người dân chỉ biết lầm lũi kiếm ăn, sau đó thì đua nhau hưởng thụ một cách ảo
tưởng để quên đi thực tại đáng buồn của dân tộc.
Người Việt Nam trước đây luôn ngẩng mặt kể
cả trước ngoại xâm hung dữ, người Việt thời VNCH và con cháu
của họ vẫn đang ngẩng đầu vì đã gìn giữ được nét Việt hiền hòa trong họ. Chỉ có
người Việt ở Việt Nam mà những ai còn lương tri thì đều cảm thấy xấu hổ, ngẩng
mặt vì thói suy đồi đạo đức dưới thời cộng sản.
Có một châm ngôn mà người dân Việt đều biết “ Muốn sống với cộng sản thì phải lưu manh, nếu
là người tốt sống lâu với cộng sản thì ắt phải câm miệng hoặc lưu manh”. Đó
là điều đau đớn nhất mà dân tộc Việt Nam phải trải qua chỉ bởi hai chữ: Cộng sản.
Nói tóm lại, chỉ đến khi
nào người Việt thôi vô cảm và đứng lên xóa bỏ chế độ cộng sản thì ngày đó người
Việt chúng ta mới có thể ngẩng đầu lên được. Còn không thì bây giờ và
tương lai chỉ là một màu xám xịt mà thôi !
Đặng Chí Hùng
14/06/2016