„…bộ
đã huy động một lực lượng chuyên gia hùng hậu để quan trắc môi trường biển, và
nay đã có kết quả khách quan, toàn diện“.
Bộ trưởng Tài nguyên Môi
trường Trần Hồng Hà.
„Vì
sao Việt cộng vẫn thản nhiên chà đạp ý kiến công luận và coi thường trí tuệ
nhân dân để tuyên bố như thế? Đó chỉ là vì muốn cho vụ Formosa “chìm xuồng” như
bao tội ác tầy trời khác…“
Chìm… !!!
Xã
luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 250 (01-09-2016)
Ngày
22-08-2016, tại thành phố Đông Hà, tỉnh Quảng Trị, một hội nghị dưới sự chủ trì
của Bộ trưởng Tài nguyên Môi trường Trần
Hồng Hà đã được tổ chức để công bố rằng biển 4 tỉnh Miền Trung đã sạch. Ông
Hà nói rằng ngay sau khi hiện tượng cá chết ở vùng này xảy ra, bộ đã huy động một lực
lượng chuyên gia hùng hậu để quan trắc môi trường biển, và nay đã có kết quả
khách quan, toàn diện. Về phía chuyên gia, một giáo sư tên Mai Trọng Nhuận đã lên đọc báo cáo rồi
công bố hai kết luận, một của nhóm nghiên cứu thuộc Đại học Quốc gia Hà Nội và
một của Bộ Y tế về tình trạng môi trường biển. Cả hai kết luận đều cho rằng nước biển Miền Trung đã
đạt quy chuẩn để tắm và nuôi thủy sản (cá có ăn được chăng thì chưa biết). Rồi
nhằm minh chứng cho công bố này, ông Bộ trưởng cùng lãnh đạo tỉnh Quảng Trị đã
tắm biển và thưởng thức hải sản (lấy từ đâu?) ở bãi biển Cửa Việt.
Điều đó có nghĩa là vùng biển 4 tỉnh Miền Trung bị nhiễm độc tự nó đã làm
sạch được trong thời gian mấy tháng, mà không cần có hoạt động nào của con
người. Thật là kỳ diệu! Có một không hai trên thế giới! Chắc là nhờ hồng phúc
vô lượng của Bác và Đảng!
Liên hệ đến
điều này, cả thế giới –trong nỗi hãi hùng– vẫn không quên chuyện vùng biển
Minamata ở tỉnh Kumamoto, vào nửa đầu thế kỷ XX, đã bị nhiễm độc cũng do một
nhà máy thải hóa chất (phenol, cyanur) xuống biển, y như Formosa nhà ta, với
diện tích chỉ bằng một nửa. Chính quyền Nhật đã phải tung ra gần 50 tỷ yên và
phải để ra gần 40 năm nạo vét lòng biển, diệt sạch mọi giống thủy sản bị nhiễm
độc ở đó, đồng thời tuyệt đối cấm ngư dân đánh bắt trong vùng, mới dám tuyên bố
đã làm sạch biển. Thế nhưng, ngày ấy, với sự quyết liệt và triệt để trong
cách xử lý như vậy, nước Nhật vẫn không ngăn cản được một căn bệnh thuộc loại
khủng khiếp nhất mọi thời đại, mang tên từ vùng ấy, bệnh Minamata. Máu của
những người tắm biển, ăn cá và các sinh vật vỏ cứng từ vịnh Minamata đã bị
nhiễm cyanur và phenol nhưng họ không hề hay biết. Và một thời gian không lâu,
cư dân thành phố thơ mộng, xinh đẹp này bỗng phát bệnh: tay chân bại liệt, mình
run lẩy bẩy, tai điếc mắt mờ, ăn nói lắp bắp, miệng rú lên đau đớn vì co thắt.
Những đứa trẻ sơ sinh bắt đầu bị liệt não, đầu teo, mù điếc, sống thoi thóp
trong què quặt và dị dạng. Số người mắc bệnh Minamata do nhiễm hóa chất từ công
ty Chisso thải ra đã lên tới 17.000!
Thành ra những
nhà khoa học chân chính, những nhà hoạt động xã hội, những ngư dân đang lâm
nạn và có lẽ phần lớn người dân VN chẳng ai tin vào những gì mà Việt cộng (VC)
vừa công bố qua miệng Trần Hồng Hà, hay nói cách khác là VC công bố điều gì
thì phải hiểu ngược lại. Một lần thất tín, vạn lần bất tin. Mà VC từ 71 năm qua
đã thất tín cả triệu triệu lần rồi.
Mới đây, trên
đài Á châu Tự do ngày 30-08, giáo sư tiến sĩ Trần Tứ Hiếu, khoa Hóa, Đại học Khoa học Tự nhiên Hà Nội, đồng ý
với giải thích cho rằng môi trường tự nhiên có cơ chế tự làm sạch như trong báo
cáo của Bộ Tài nguyên-Môi trường. Tuy nhiên, ông nói rằng quá trình đó phải rất
lâu mới có thể đạt được: “(Hóa chất) trôi đi và sóng… pha loãng dần ra chứ
nếu đứng im thì còn lâu. Nhờ được phân tán đi thôi chứ đâu có ai lọc hay làm gì
mà biết được. Trong điều kiện tự nhiên nó pha loãng dần thì người ta gọi là làm
sạch tự nhiên; ngoài ra nay không được thải thêm nữa. Do đó người ta nói là
nước sạch có thể tắm và nuôi hải sản được chứ không nói cá ăn được. Những con cá bị nhiễm rồi
thì (chất độc) vẫn còn nằm trong đó. Còn số (độc chất) lắng xuống trầm tích thì
nằm ở đó chứ đi đâu, và người ta cũng chỉ nói trong trầm tích chứ có nói trong
nước đâu. Bây giờ nói xử lý biển thì khó lắm, lâu lắm!”.
Tiến sĩ Nguyễn Hữu Đại, thuộc
Viện Hải dương Nha Trang, cũng cho rằng ngoài qui trình tự làm sạch của thiên
nhiên, cần phải có tác động của con người thì mới có thể dọn sạch ô nhiễm: “Cục
An toàn Thực phẩm nói hàm lượng những chất độc hại vẫn cao hơn mức cho phép.
Mẫu cá do dân đánh bắt được về qua xét nghiện vẫn thấy cyanur, phenol cao. Ở
một số nơi mức kim loại nặng vẫn vượt mức cho phép. Nên Cục An toàn Thực phẩm
vẫn nói chưa đạt chuẩn an toàn về thực phẩm. Hàm lượng mà những hải
sản này nhiễm chưa đủ gây chết chúng nhưng vẫn ảnh hưởng đến sức khỏe của con
người. Hải sản đánh bắt về không bán được và nhất là số mua đông lạnh nay không ai
mua. Tôi thấy tại những bãi ngang, người dân vẫn chưa nuôi. Chuyện làm sạch môi
trường cần phải theo dõi, kiểm soát, quan trắc thường xuyên xem mức độ biến
động ra làm sao.”
Tuy vậy, trong bài “Thảm
họa Formosa–Vũng Áng: 25 câu hỏi đối với ông Nguyễn Xuân Phúc và Trần Hồng Hà”
viết ngày 28-08, tiến sĩ Nguyễn Thị
Hải Yến, từ CHLB Đức, đã chất vấn:
“Các ông có dám khẳng định rằng các ông
không bị ngu đần để nói bâng quơ rằng biển tự làm sạch? Các ông đừng cố tình
đánh tráo khái niệm môi trường tự nhiên có khả năng tự làm sạch, như một ông TS “đánh
thuê” dùng từ natural remediation. Xin thưa: biển hay bất kỳ hệ sinh thái nào
đó nó luôn có qui luật tự làm sạch bằng những quá trình địa–lý–hóa–sinh. Nhưng
chỉ với điều kiện ảnh hưởng ở mức phải chăng, ô nhiễm không bị quá tải; còn
biển đã chết, lấy cái gì làm sạch nếu chỉ bấu víu vào rửa trôi pha loãng; những
vùng san hô đã chết bởi chất độc kia dựa vào cái gì để tự phục hồi, nếu không
có sự đầu tư và vào cuộc vất vả của con người để hỗ tợ tái tạo? Còn chất độc bị
dòng hải lưu và thủy triều phát tán pha loãng kia, nó không được gọi là tự làm
sạch đâu, mà chất độc chỉ được mang từ vùng này sang vùng khác. Chất độc có
phát tán ra thì phần lớn cũng nằm trong lãnh hải vùng biển VN, và thủy sinh ở
đây cũng sẽ hấp thụ và cuối cùng nó cũng đi vào miệng các ông đấy.” (câu hỏi 17).
Vì
sao Việt cộng vẫn thản nhiên chà đạp ý kiến công luận và coi thường trí tuệ
nhân dân để tuyên bố như thế? Đó chỉ là vì muốn cho vụ Formosa “chìm xuồng” như
bao tội ác tầy trời khác, khởi từ cuộc Cải cách ruộng đất do Hồ Chí Minh chỉ
đạo. Việc đoạt quyền của các nạn nhân để tự ấn định và chấp nhận số tiền bồi
thường (500 triệu đô) đầy tính lăng nhục, việc tùy tiện chi dùng, phân phối nó
theo kiểu bố thí cho các ngư dân (chưa kể bỏ túi), việc huênh hoang tuyên bố
quyết liệt thực hiện điều này điều nọ nhưng chỉ nói chứ không làm, việc bao che
đến cùng cho tên tội phạm Formosa và các tên đồng phạm trong bộ máy cai trị,
việc đàn áp khốc liệt những công dân, nhất là giáo dân biểu tình đòi truy tố và
tống cổ Formosa, việc tấn công lăng nhục thô bỉ những lãnh đạo tinh thần đang
muốn sát cánh và hướng dẫn tín đồ đòi công lý, và việc rắp tâm không khởi tố
tên tội phạm theo đòi hỏi khởi kiện của người dân (phát biểu của Nguyễn Xuân
Phúc hôm 03-08 tại Hải Phòng)… tất cả đều nằm trong chiến dịch cho chìm xuồng
vụ việc.
Mới
đây cũng có một vụ việc động trời được cho chìm xuồng khác, đó là chuyện các
quan chức lãnh đạo tỉnh Yên Bái thanh toán nhau ngày 18-08. Theo công bố trong chiều
cùng ngày của thiếu tướng Đặng Trần Chiêu, giám đốc công an tỉnh –chắc nhờ tài
điều tra nhanh nhất và giỏi nhất thế giới– thì Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duy Cường và
Chủ tịch HĐND tỉnh kiêm Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Ngô Ngọc Tuấn đã bị bắn chết
bởi Đỗ Cường Minh, Chi cục trưởng Chi cục Kiểm lâm Yên Bái. Sau khi hành sự,
anh này đã tự kết liễu đời mình.
Lúc vụ ba người
chết ở Yên Bái được loan báo trên mạng lần đầu tiên, bác sĩ Vàng À Sàng, giám
đốc bệnh viện đa khoa Yên Bái, đã cho hay rằng: “Riêng ông Đỗ Cường Minh bị
một viên đạn xuyên từ sau gáy ra trước, nhập viện trong tình trạng tim ngừng
đập.” Thông tin này được đăng tải bởi báo Tiền Phong và blogger
Hoàng Trần của Danlambao đã dựa vào đó để đưa ra nghi vấn về một hung thủ
thứ 4 đã bắn chết Đỗ Cường Minh, trong bài viết “Tình tiết đáng ngờ trong
vụ thanh trừng đẫm máu tại Yên Bái”. Tuy nhiên, sau đó, lời nói của bác Sĩ Vàng
À Sàng đã bị đổi lại, nghĩa là viên đạn đã đổi chiều. Câu trong bài viết trên
đã biến mất và được thay thế bằng câu: “Riêng ông Đỗ Cường Minh bị một
viên đạn vào đầu, nhập viện trong tình trạng tim ngừng đập”.
Dù cả ba như
thế nào trước công luận, thì mạng người vẫn rất quý. Những kẻ thiệt mạng cũng
có quyền không phải chết trong cảnh bóng tối che phủ khiến làm nổi lên những
nghi ngờ. Gia đình các nạn nhân, con cháu họ đời nay và đời sau cũng có quyền
biết sự thật. Cả ba người tạ thế đều là nạn nhân của guồng máy cai trị mà họ
tham dự, như tất cả mọi công dân Việt khác. Khổ nỗi, sau khi chết đi, họ tiếp
tục là nạn nhân của một guồng máy bưng bít sự thật, chuyên đời cho chìm xuồng
những vụ việc có hại cho đảng Việt cộng hay cho những phe nhóm trong đảng.
Công luận cho
rằng Ðỗ Cường Minh đã bị giết cùng với hai nạn nhân kia. Có người còn nói một
nhân vật thứ ba hiện diện tại phòng ông Tuấn khi súng nổ, một tài xế, đã bị
công an bắt ngay, giờ không biết đang ở đâu, hồ sơ công an cũng chẳng nhắc tới.
Công luận cũng giải thích cái chết của Phạm Duy Cường là hậu quả của việc
Nguyễn Phú Trọng đang thay đổi chức vụ chỉ huy các quân khu để nắm chặt thêm
quyền lực, trong đó có vụ viên tướng tư lệnh Quân khu II, đặt tại Yên Bái, vừa
chết bất ngờ sau khi mới nhậm chức mấy tháng. Tất nhiên, tên cựu Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng, đối thủ của Nguyễn Phú Trọng cũng được nhắc đến! Người thì bảo
đây là phe Ba Dũng trả thù. Người lại nói đây chính là phe Nguyễn Phú Trọng
diệt trừ phe Nguyễn Tấn Dũng!
Bao
lâu đảng Việt cộng còn ngồi trên đầu trên cổ nhân dân VN, thì những vụ việc,
những tội ác như trên tiếp tục được cho chìm xuồng, bởi lẽ bít lấp là một
trong ba chân của cái kiềng giữ vững chế độ cộng sản, hai chân kia là bạo lực
và bịp lừa. Cho dù nhân dân và nạn nhân có kêu gào công lý đến khản cổ, ngay cả
nhờ mạng internet đi nữa, VC vẫn thản nhiên bỏ ngoài tai. Chỉ có một cách bắt
nó phải lắng nghe, đó chính là mỗi tôn giáo (trong sự liên kết các tín đồ) và mọi tôn
giáo (trong sự liên kết các giáo hội) phải đồng lòng ý thức, đồng lòng cầu
nguyện, đồng lòng lên tiếng, đồng lòng hành động.
Hành động lúc này cụ thể
là khởi kiện Formosa và xuống đường biểu tình. Giáo phận Công giáo Vinh (bao gồm 3 tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình)
đang nêu gương về chuyện đó. Các giáo phận khác và các giáo hội khác cũng nên
làm như vậy, để đến lúc toàn dân nhảy vào cuộc. Con tàu VN do đảng VC lái đang
chìm dần. Chúng ta muốn sống phải khẩn cấp hất tên lái tàu tệ hại này qua một
bên để giành lấy quyền điều khiển. Bằng không thì tất cả Dân
tộc và Đất nước sẽ chết chìm mãi mãi.
BAN BIÊN TẬP