„Khi người dân làm chủ mảnh đất của mình thì lúc đó sức mạnh của Đảng
Cộng sản sẽ bị thu nhỏ lại. Điều kiện tất yếu này là quy luật, nó trở thành
cương lĩnh bất thành văn của Đảng…“
Nhà thờ Thủ Thiêm, nạn nhân của ai?
CanhCo
Nhà
thờ Thủ Thiêm (trái) liệu sẽ bị đập bỏ như chùa Liên Trì (phải)? Nguồn:
internet
Nhà thờ Thủ Thiêm, Chùa Liên Trì cùng hằng hà sa số
cơ sở tôn giáo khác đã và sắp biến mất trên toàn quốc phải chăng là thực tế
khách quan về phát triển như nhiều giới chức trách nhiệm phát biểu trong mấy
lúc gần đây?
Không có thực tế khách quan ấy, nếu luật sở hữu đất
đai của Hiến pháp Việt Nam không ghi rằng đất đai thuộc sở hữu toàn dân do nhà
nước quản lý.
Đây mới là thực tế rất khách quan. Và hơn thế nữa luật
này đã và đang nhấn lòng tin, của cải vật chất, di sản văn hóa và con người Việt
Nam xuống chiếc mồ tập thể mang tên “sở hữu đất đai”
Người Cộng sản đấu tranh cướp chính quyền từ quyền sở
hữu ruộng đất. Địa chủ phú hào là kẻ thù của nhân dân vì sở hữu đất đai nên cần
cần phải bị tiêu diệt. Lá cờ đầu đấu tranh ấy đã giúp cho cộng sản giành chiến
thắng tại hầu hết các vùng nông thôn hẻo lánh. Và cũng từ đó họ hiểu rõ: Khi
người dân làm chủ mảnh đất của mình thì lúc đó sức mạnh của Đảng Cộng sản sẽ bị
thu nhỏ lại. Điều kiện tất yếu này là quy luật, nó trở thành cương lĩnh bất
thành văn của Đảng và giá nào cũng phải đấu tranh đưa nó vào Hiến Pháp. Khi đã
thành luật, mọi nỗ lực thay đổi sẽ hạn chế và Đảng sẽ rảnh tay dùng sức mạnh của
mình để quản lý quần chúng.
Khi nhà nước quản lý tức là người giữ tay hòm chìa
khóa, nhà nước toàn quyền định đoạt việc sở hữu đất đai. Ban phát cho ai lúc
nào, tịch thu của ai tại đâu, đều được tính toán và thực hiện một cách công
khai bài bản.
Bài bản quen thuộc nhất để tịch thu đất
đai là phát triển đô thị và những cơ sở tôn giáo sẽ là nạn nhân
cuối cùng sau khi đền bù, giải tỏa cho người dân. Những cơ sở này không thể
thoát khỏi chiếc búa giải tỏa khi nó đứng chơ vơ một mình giữa khoảng trống rợn
người của hoang tàn sau khi giải tỏa trắng.
Những cơ sở tôn giáo luôn được sở hữu bởi tập thể có
tổ chức hay một cộng đồng có niềm tin chung về tôn giáo. Những cơ sở này trong
quá khứ của chế độ cũ chúng đương nhiên được cấp giấy chứng nhận sở hữu vì đã
mua đất, xây dựng cơ sở trên mảnh đất ấy và sinh hoạt của họ đương nhiên được bảo
vệ và thậm chí giúp đỡ từ nhà cầm quyền.
Nhưng với chế độ hiện nay thì khác, sự hiện diện của
họ là rào cản cho quyết tâm xóa trắng quyền tư hữu đất đai. Cơ sở tôn giáo còn
là nơi nuôi mầm hậu hoạn do yếu tố tự do tôn giáo vì thế giải tỏa chúng sẽ là
một công đôi chuyện, biến mất trong trí nhớ người dân, kể cả tín đồ của
nó.
Nhà thờ Thủ Thiêm, một di tích tôn giáo có thể xem
là di sản văn hóa nếu nó nằm trong một thể chế dân chủ. Trước tin nó sắp biến mất
như những công trình khác, đại sứ quán Canada tại Hà Nội đã chính thức ra văn bản
kêu gọi chính phủ Việt Nam xem xét lại việc giải tỏa nhưng đáp lại là sự im lặng
như thường lệ của nhà cầm quyền.
Phát triển đô thị tại sao nhất thiết phải
phá bỏ di sản văn hóa là câu hỏi chưa bao giờ được nhà nước chính thức trả lời
trong khi nó tiếp tục được triển khai khắp nơi, từ Hà Nội tới Sài Gòn nơi di sản
văn hóa chỉ còn lại trên đầu ngón tay và tiếp tục chờ ngày “phán xét”.
Thì ra, đảng Cộng sản đã tính toán kỹ lưỡng từ ngày
mới bắt đầu nắm chính quyền. Hiến pháp
được xào nấu. Điều 4 khống chế cái đầu
dân chủ. Điều 53 : “Đất đai, tài nguyên nước, tài
nguyên khoáng sản, nguồn lợi ở vùng biển, vùng trời, tài nguyên thiên nhiên
khác và các tài sản do Nhà nước đầu tư, quản lý là tài sản công thuộc sở hữu
toàn dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý.”
Để ra vẻ khách quan, đất đai gộp chung với tài
nguyên nước khoáng sản… là cách đánh tráo khái niệm rõ ràng nhất. Đất hoang hóa
khi được người dân đổ công sức ra khai khẩn như thời kỳ miền Nam mở cõi nếu
không được nhìn nhận qua luật tư hữu thì liệu có một miền Nam trù phú như hiện
nay không? Người nông dân và quyền tư hữu là sức dính kết làm cho con người
không ngại gian khổ để khai thác đất đai. Mất đi cái
quyền sở hữu những gì mình đổ mồ hôi ra gầy dựng là sự bất công cao nhất đối với
dân chúng.
Dân oan cả nước đang đại diện cho sự bất
công này.
Nhà thờ, đền chùa miếu mạo cũng không
khác.
Đất đai nơi cơ sở tôn giáo đang chiếm ngự, lòng tin
của tín đồ, giáo dân không thể tách rời nơi mà nhiều thế hệ con cháu họ đã kết
nối với niềm tin. Xóa bỏ ký ức tôn giáo là tội ác. Xóa
bỏ một mảnh đất cộng thêm cơ sở tôn giáo Đảng Cộng sản đang phạm tội hai lần.