Nguyên
Hạnh HTD
Ba mươi tháng Tư lại
về!
Những tưởng những năm
tháng lưu đày nơi xứ người đã làm chúng ta khô cằn như sỏi đá, những tưởng những
ngày tháng lao đao theo cuộc sống với tuổi đời càng chồng chất đã làm cho chúng
ta quên dần những ngày tháng cũ. Nhưng không, những ngày lưu vong vẫn còn đậm
nét u hoài trong lòng tôi mãi mãi.
Tôi luôn luôn ngậm
ngùi nhớ lại ngày nào, tuy đã chuẩn bị trước ngày ra đi cả tháng trời, đến phút
ra đi lòng tôi vẫn bàng hoàng bối rối. Trong đời, tôi đã gặp nhiều cuộc chia ly
nhưng đây lại là cuộc chia ly trọng đại cho cả một gia đình. Cái cảm giác mất
mát cứ ám ảnh tôi suốt cả những tháng ngày chờ đợi. Dù những người thân yêu ruột
thịt, cả bạn bè quyến thuộc đang xúm xít quanh tôi, vậy mà tôi vẫn thấy mình
đang để vuột khỏi tầm tay với của mình tất cả. Tôi muốn nói, muốn làm một
cái gì đó cho người ở lại, vậy mà tôi cứ lừng khừng như kẻ vô tình, ngơ ngẩn
như một người mộng du.
Sân bay đông nghẹt kẻ
đi và người đưa tiễn. Tiếng cười nói, tiếng khóc, tiếng chào xôn xao, rộn rịp vậy
mà tôi vẫn thấy chập chờn, lao xao như đang ở trong mơ. Đúng là tôi đang mơ, một
giấc mơ dài và phút biệt ly thực sự bắt đầu!
Tôi đi vào phòng cách
ly với những bước chân ngỡ ngàng, không dám nhìn lại người thân với những khuôn
mặt đầm đìa nước mắt, với những nụ cười tiễn biệt đang chới với vẫy tay. Vậy là
tôi mất tất cả. ôi. Cảnh biệt ly sao mà buồn vậy.
Cánh cửa máy bay đang
rộng mở, cánh cửa của thiên đường hay cánh cửa của một tương lai vô định? Cho đến
lúc này tôi cũng không hiểu được, tôi rời bỏ quê hương, giã từ tất cả quen thuộc,
thân thương để được gì đối với cái tuổi " ngũ thập tri thiên mệnh" của
mình? Chỉ có một câu trả lời đơn giản là tôi không chấp nhận được chế độ Cộng sản
vô nhân và với tinh thần muốn được sống trong một đất nước đầy Tự do và Nhân bản.
Tôi còn gì cho tôi khi phủi áo ra đi?
" Một đi là chuốc
nghìn thương nhớ"
Và trong tôi chỉ còn
lại nhớ cùng thương.
Cánh cửa máy bay đóng
lại, một lần nữa ngăn kẻ ở và người đi. Tiếng động cơ ầm ĩ chuyển động cũng
không bằng tiếng gào thét của lòng tôi. Thân máy bay nâng lên, nâng lên cả ngọn
triều thương nhớ.
Dù muốn dù không,
chuyến bay đã bay đi và đã hạ xuống phi trường Bangkok vào lúc mới hừng đông:
Đúng là hình ảnh của một nhóm người lưu vong ngơ ngác giữa một sân bay xa lạ.
Người hướng dẫn đưa chúng tôi vào một căn trại thô sơ, gồm những băng ghế dài,
một bàn làm việc. Tôi có cảm giác như đang bước vào một hội trường ở quê nhà.
Cả trăm người lếch thếch
nằm ngồi, hành lý ngổn ngang đang chờ nghe hướng dẫn và làm thủ tục. Buổi cơm
trưa gồm một hộp cơm nhỏ cho mỗi khẩu phần và lại đợi chờ. Sự chờ đợi tưởng như
bất tận cho đến 5 giờ chiều mới có lệnh xếp hàng để ra xe đến trại chuyển tiếp.
Xôn xao, ồn ào và vẫn có một số người không bỏ được thói quen chen lấn, tranh
dành chỗ tốt. Gia đình tôi thuộc loại " chậm chân " và ưa nhường
nhịn nên lúc nào cũng xếp hàng cuối. Và thế là cùng với những gia đình có con mọn,
chúng tôi lọt lại đằng sau, đứng ngồi hỗn độn giữa đường để chờ chuyến xe khác.
Lại một hộp cơm mỗi
người cho buổi chiều. Chúng tôi ngồi bệt giữa lòng đường, dưới ánh sáng vàng vọt
của nắng chiều sắp tắt. Cùng với ánh đèn đường, chúng tôi ngồi xúc cơm ăn như một
đám khất thực, chợt nhớ đến Vu Lan vừa tổ chức xong trước ngày đi, tôi buột miệng
" mình đi vào tháng 7 có khác ". Quả tình, chúng tôi thảm thương như
đám cô hồn tháng 7.
Đến 8h30 tối, chuyến
xe kế tiếp mới đưa chúng tôi đến trại kế tiếp. Cảm giác đầu tiên khi đặt chân đến
đây là sự chán nản và tủi nhục. Gần 200 người với mớ hành lý ngổn ngang, mỗi
gia đình choáng một khoản nền nhà nằm ngồi hỗn độn. Mỗi người được phát một
chăn len thay cho cả gối cùng chăn. Và thế là qua một đêm trên đất người với sự
ấm ức phiền muộn. Một ngày đầu ly hương không gây cho tôi một ấn tượng tốt đẹp
nào. Suốt một đêm thức trắng để chuẩn bị chuyến đi và một ngày dài chờ đợi,
chúng tôi đã thiếp đi trên sàn nhà lạnh với giấc ngủ mệt nhoài. Và tỉnh dậy,
đón một ngày kế tiếp với mặc cảm của một con người lưu vong.
Suốt những ngày lưu lại
ở trại chuyển tiếp, chúng tôi hết xếp hàng đứng nghe hướng dẫn thủ tục nhập cư,
lại ngồi bệt trên sàn nhà để học tập nếp sống văn minh của xứ người v..v.. chỉ
quanh quẩn trong khuôn viên của trại, mỗi ngày được phát hai bịch cơm, mỗi bịch
gồm hai trứng gà luộc và một bịch canh nhỏ xíu. Và, " một ngày như mọi
ngày", chúng tôi phát ngấy lên với món trứng gà luộc, cho đến 5 ngày sau mới
được gọi xếp hàng, chuẩn bị khám sức khỏe, đi chuyến bay đến Frankfurt, sau đó
đổi máy bay về München.
Chúng tôi mừng như vớ
được của, rối rít thu xếp hành lý trước con mắt thèm thuồng của những người bị
trục trặc giấy tờ hoặc hoàn cảnh gia đình phải tiếp diễn những ngày gò bó trong
trại chuyển tiếp này. Chúng tôi lên xe ra sân bay từ 6h chiều mặc dù 3h sáng
hôm sau mới có chuyến bay. Vậy là lại những giây phút chờ đợi và mất ngủ đến rã
cả người.
Những chuyến bay kế
tiếp này đã xóa bỏ bớt mặc cảm tủi nhục trong tôi. Những tiếp viên phi hành đón
tiếp chúng tôi lịch sự, niềm nỡ, không có gì phân biệt với các hành khách khác.
Và chuyến bay cuối cùng đã hạ cánh, chấm dứt cuộc hành trình.
Gia đình tôi đã được
con trai cùng rất đông cộng đồng đón tiếp, tiếng chào hỏi, nói cười ầm ĩ, vui vẻ.
Những máy ảnh đưa lên, máy quay phim quét ngang quét dọc. Sự niềm nở của mọi
người đã đánh tan bớt mặc cảm lạc lõng của chúng tôi trong suốt chuyến bay vừa
rồi.
Khi mọi người đã ra về
hết, chỉ còn lại gia đình tôi trong căn phòng của trại định cư, tôi mới như người
vừa chợt tỉnh giấc mơ, ý thức rõ ràng rằng cuộc sống mới đã thực sự bắt đầu.
Nhưng trong tôi vẫn còn cảm giác bàng hoàng ngơ ngẩn. Tôi không còn gì để mà có
và cũng không có gì để mà mất. Có chăng chỉ là nội tâm ray rức của một con người
vừa lìa bỏ những người quen thuộc thân thương để nhận lấy những ngỡ ngàng xa lạ
của cuộc sống mới.
Hành trang kiến thức
của tuổi trẻ, các con tôi gần như đã bỏ hết trên quê hương. Trên đất người, những
đứa con đã trưởng thành của tôi, giờ đây ngơ ngác, rụt rè như những đứa bé con,
bập bẹ những tiếng nói câu chào. Chúng tôi mất hết niềm tự tin của mình khi đối
diện với mọi người, mặc cảm " ăn nhờ, ở đậu " đeo đẳng tôi ngày càng
nặng trĩu, nhất là trong những ngày đi làm thủ tục, phỏng vấn, xin trợ cấp tị nạn,
đi thi xếp lớp học ngôn ngữ bản xứ. Tôi vừa buồn cười, vừa muốn khóc.
Hỡi ôi! Ở cái tuổi đang dần
về chiều như tôi mà còn bập bẹ học nói như con sáo, con vẹt và chua chát khi
nhìn những người đồng hương nét mặt tự hào khi vờ quên tiếng mẹ đẻ và nói sỏi
tiếng ngoại bang. Biết làm sao hơn, ôi nỗi buồn nhược tiểu!
Một lần nữa, trong tôi lại
gào thét một nỗi đau chua xót ngấm ngầm của một con người đánh mất ngay cả
chính mình. Cũng may, tôi còn giữ lại cho tôi tấm lòng của người mẹ và tôi bám
víu vào đó, tựa vào đó, để quên mình, quên đi những buồn phiền tủi nhục; với
nguyện vọng hy sinh những ngày còn lại cho con, ước mong các con được học hỏi,
tiến thân. Đôi lúc nhìn lũ con vùi đầu ngày đêm bên những trang sách, tiếng Đức
lại quá khó, tôi vừa xót xa vừa vui; nỗi vui của người mẹ nhìn con mình đang bước
từng bước đến tương lai, hy vọng là tươi sáng hơn nhưng cũng xót xa cho đàn con
mình đã đến tuổi trưởng thành, lại phải bắt đầu những bước đi tập tễnh trên con
đường học vấn.
Trong buổi giao thời "
dầu sôi lửa bỏng " của quê hương, tôi đã vượt qua bao thăng trầm của cuộc
sống, một mình đương đầu với bao nghịch cảnh, chống chọi với nỗi đau bị chà đạp,
hất hủi rẻ khinh, niềm tự hào của người mẹ bất chấp khó khăn để nuôi con ăn học
thành tài. Bây giờ còn gì? Tất cả chỉ là đôi bàn tay trắng!
Đôi lúc nhìn lũ con, đã gần
đến tuổi " tam thập nhi lập " và công đã thành, danh đã toại, bây giờ
lại hì hục " dùi mài kinh sử ", thật tôi bắt cười đến rơi nước mắt!
À, thì ra đổi đời là
vậy! Đổi đời là đổi luôn cả tuổi tác và thế thái nhân tình. Cuộc sống mới! Nghe
như một cảnh đời tươi đẹp hơn, khả quan hơn.
Với thân phận nhược
tiểu của chúng tôi, cuộc sống mới là bắt đầu lại từ đầu. Những gì mà chúng tôi
đã tạo dựng trên quê hương, đều đã vứt bỏ trở lại. Cái cử chỉ của một con bạc
cháy túi, rời bỏ chiếu bạc, cũng thê thảm như hoàn cảnh của kiếp lưu vong chúng
tôi mà thôi!
Tôi không phủ nhận nếp
sống văn minh và đầy đủ vật chất ở xứ người, tôi cũng không hồ đồ để không nhận
thức được cuộc sống tự do, đầy tình nhân đạo nơi xứ người; đã ra tay cứu vớt
bao gia đình lâm vào ngõ cụt như gia đình chúng tôi nhưng bên cạnh sự cảm nhận
và tri ân đó, tôi vẫn ôm một nỗi sầu xa xứ và xót xa cho thân bằng quyến thuộc
của tôi còn lại trên quê hương; đang thiếu thốn mọi thứ, từ miếng cơm manh áo
cho đến những tiện nghi tối thiểu cần có của một con người. Và điều tối thiểu cần
thiết nhất cho đời sống con người là được hít thở bầu không khí Tự do và Công bằng
cũng bị tước đoạt; vì vậy tuy đã thoát khỏi gọng kèm xiết chặt của chế độ phi
nhân, trong tôi vẫn cứ mãi u hoài xót xa vì nỗi buồn lưu vong!
Giờ đây, với hai bàn
tay đã bắt đầu rã rời vì năm tháng, với một thể xác gần đất xa trời, với một khối
óc bỏ trước quên sau, tôi sẽ làm được gì đây? và tôi đã khóc, " tuổi già hạt
lệ như sương "; tôi khóc tức tưởi, khóc tủi nhục và đau thương – Ôi! Tôi
đã bỏ lại sau lưng tôi một quê hương yêu dấu và những người tôi yêu thương còn ở
lại!
Mùa Tháng 4/ 2017
Nguyên
Hạnh HTD