Thẩm Quần, tác giả cuốn “Nước Mỹ cũng hoang đường”
có nói mấy câu thế này: “Trong xã hội
này, bất kể có xảy ra chuyện gì, bạn cũng rất khó cảm nhận được hoàn cảnh bế tắc
không lối thoát. Bạn không bị buộc phải đi kiện cáo khiếu nại khắp nơi, (người
Mỹ không hiểu “khiếu nại” là gì), không bị buộc phải phạm tội, mà luôn luôn có
con đường đang chờ đợi bạn”. Chẳng phải đó chính là mẫu hình của một xã
hội lý tưởng sao? Khi người dân quả thực không còn mối lo sợ sinh tồn nữa thì họ
mới có khả năng truy cầu hạnh phúc chân chính.
Tại
sao nước Mỹ có thể xây dựng được một xã hội kiểu như thế này? Người Mỹ thực sự
không có áp lực sinh tồn, không có mối lo đằng sau sao? Họ có thể thực sự truy
cầu hạnh phúc chân chính sao? Hãy cùng xem qua những điểm dưới đây:
Tiêu dùng
Nếu mua 1 đôi giày, đi được 2 tuần và cảm thấy không
hợp với chân, bạn có thể đến của hàng trả lại. Nhân viên bán hàng sẽ đưa ra cho
bạn 3 sự lựa chọn: Một là đổi đôi mới, hai là dùng số tiền đó mua một sản phẩm
khác, ba là trả hàng, nhận lại tiền. Cơ chế này rõ ràng phải được xây dựng trên
một nền tảng văn minh nhất định.
Khi trình độ ứng xử văn minh và ý thức của người ta
không đạt tới được một mức độ nhất định thì không xứng đáng được hưởng cơ chế
đó. Để duy trì bất kỳ chế độ xã hội tốt đẹp nào thì điều
cốt yếu chính là dựa vào tự giác chứ không phải pháp luật.
Quyền lực và trách nhiệm
Nếu bị đánh ở nơi công cộng, hung thủ lại trốn thoát
biệt tăm, bạn có thể yêu cầu chính phủ bồi thường. Sao có thể xảy ra chuyện đó?
Rõ ràng chuyện xảy ra chẳng liên quan gì đến chính phủ cả. Nhưng các luật sư Mỹ
sẽ giải thích cho chúng ta rằng: “Chính phủ phải chịu trách nhiệm bởi vì có
tội phạm làm hại bạn. Bạn bị thương phải đi khám bệnh, bị tổn thất về tinh thần
và thể chất không đi làm được. Tất cả những điều này chính phủ phải chịu trách
nhiệm”.
Nhiều người nước ngoài có thể thấy rằng đó là một
suy nghĩ ngược đời. Lỗi chẳng phải ở chính phủ. Chẳng phải chính phủ vẫn luôn
trấn áp, bài trừ tội phạm đó sao? Như vậy chẳng phải đã là quá đủ hay sao?
Nhưng người Mỹ nghĩ khác. Họ truy cứu trách nhiệm của chính phủ ở một tầng sâu
hơn. Công dân không được bảo vệ tốt, kẻ phạm tội lại
trốn thoát, đó là lỗi ở chính phủ.
Có một nhà văn Trung Hoa ở Mỹ vì xích mích mà ra tay
đánh người ta, tự cho là mình có lý. Anh ta sẵn sàng chấp nhận chịu phạt để
đánh người nhưng không thể ngờ rằng một cú đấm của mình lại nghiêm trọng đến vậy.
Anh phải mất một số tiền rất lớn thuê luật sư mới có thể đạt được thỏa thuận bồi
thường với người bị hại, còn bị phạt tù 1 ngày, 100 giờ lao động công ích tại địa
phương và 2000 đô la.
Anh ta bao biện rằng: “Việc đánh người tôi thừa
nhận nhưng tôi muốn xác nhận là tôi đánh người ta là việc quang minh chính đại,
là có lý, nói cách khác là người ta đáng bị đánh”.
Luật sư cho anh biết: “Anh hoàn toàn không hiểu
pháp luật Mỹ. Người ta có đáng bị đánh hay không thì lại là chuyện khác, không
liên quan đến vụ án này. Quan tòa vụ kiện này chỉ muốn biết anh có đánh người
hay không thôi. Nếu người ta nợ tiền anh hoặc lừa đảo anh, làm cho anh bị tổn
thương về thân thể, tinh thần, thì anh có thể khởi kiện người ta. Đó lại là vụ
một kiện khác”.
Quyền lợi của trẻ em và
người già
Một bà mẹ bận rộn việc nhà, nhất thời sơ suất chẳng
may làm con ngã xuống bể bơi và đứa bé qua đời. Đúng lúc đang đau đớn khôn
nguôi thì bà mẹ nọ nhận được trát từ toà án vì tội “lơ là chức trách”, không
làm hết trách nhiệm của người giám hộ. Bà sẽ phải đối mặt với một bản án hình sự.
Nhiều người có thể cho rằng việc này rõ ràng là
không thấu tình đạt lý. Vừa mới chịu nỗi đau mất con, bà mẹ lại còn vì thế mà
phải ngồi tù. Trên đời làm gì có chuyện hoang đường như vậy?
Lý do của quan
tòa rất đơn giản. Bà mẹ không làm hết chức trách nên một sinh mạng bị mất đi
ngoài ý muốn. Đây là điều pháp luật không cho phép. Một khi bà mẹ này bị xử tù,
tác dụng răn đe của pháp luật sẽ khiến hàng ngàn hàng vạn bà mẹ khác phải tận
tâm làm hết trách nhiệm trong việc bảo vệ con cái.
Người Mỹ quan niệm,
“Khi bạn sinh ra một đứa con, trước tiên, đứa bé đó thuộc về chính nó. Nó có
vô số quyền lợi ngay từ khi sinh ra, sống trong xã hội này. Bất kể nó có ý thức
hay không, bất kể có lớn lên thành người hay không, thì xã hội này vẫn có tầng
tầng lớp lớp luật pháp để bảo vệ nó”.
Bảo vệ
quyền lợi trẻ em, đảm bảo sức khỏe người già, quyền lợi của người yếu thế thực
sự là công việc chủ yếu, là nhiệm vụ quan trọng của chính phủ Mỹ. Cha mẹ một người bạn của tôi sau khi làm thủ tục định
cư vĩnh viễn ở Mỹ giờ đây được nhà nước thanh toán toàn bộ chi phí khám chữa bệnh,
ngay cả thuốc men cũng được gửi tận nhà. Thậm chí lắp cặp kính lão, máy trợ
thính cũng được chính phủ bỏ tiền ra mua cho họ. Hơn nữa họ còn có thể đến các
trung tâm hoạt động người cao tuổi, được hưởng chế độ đãi ngộ và bảo vệ đặc biệt
dành cho người già.
Một hôm, sau khi kiểm tra chỗ ở của ông bà, người phụ
trách trung tâm người cao tuổi đã yêu cầu bạn tôi cần phải cải tiến 3 chỗ. Bên
giường các cụ phải lắp điện thoại có thể với tay đến được. Phòng ngủ phải có
đèn ngủ thấp và bên bồn tắm phải có tay vịn an toàn bằng kim loại.
Khi bạn tôi trả lời đã biết rồi, người phụ trách
trung tâm nói: “Chỉ biết thôi không được, anh phải nói cho chúng tôi biết
khi nào anh sửa lỗi xong. Tôi phải đến kiểm tra lại”. Có người cho đây là
việc nhỏ nhưng trên đời thực không có việc nào lớn hơn so với việc nhỏ này. Đó
chính là “coi
công việc thực sự là công việc, coi con người thực sự là con người”.
Phục vụ nhân dân
Nhà báo là vua không ngôi. Ý nói nếu không có bài
báo của các hãng truyền thông vạch trần cái xấu thì chính quyền lợi dụng chức
quyền làm điều ám muội sẽ chuyên chế, tham nhũng. Nhưng nhiều chính quyền thường
lấy việc chống tội phạm để yêu cầu bảo mật nên tha hồ lợi dụng chức
quyền làm điều ám muội.
Ở Mỹ, chỉ cần bỏ ra 10 đô la mua bộ thu radio vô tuyến,
bạn có thể nhận được tất cả thông tin của cảnh sát.
“Hả? Vậy thì cảnh sát chẳng còn bí mật gì nữa à?”,
một người bạn mới đến Mỹ không tài nào hiểu được.
“Họ cần bí mật gì cơ chứ? Họ phục vụ chúng ta”,
có người trả lời.
“Thế thì chẳng phải loạn sao?”.
“Có gì mà loạn? Nếu công việc của cảnh sát chỉ
riêng cảnh sát biết, người cũng đã bắt rồi, việc cũng đã xử lý xong rồi, lúc đó
mới thông báo cho các nhà báo chúng ta thì thế mới là loạn. Lúc đó, ai biết việc
đó là thật hay giả?”.
Chỉ một câu đơn giản rõ ràng: “Họ phục vụ chúng ta” đã đánh tan
tất cả những cái cớ lợi dụng chức quyền làm điều mờ ám của những người thực thi
quyền lực. Trấn áp tội phạm, bảo vệ xã hội là trách nhiệm của
chính quyền. Làm thế nào bắt tội phạm trước con mắt theo dõi của mọi người, làm
thế nào ngăn chặn mở rộng quyền lực, phòng chống lợi dụng chức quyền làm điều
ám muội là vấn đề kỹ thuật mà các cơ quan quyền lực chính phủ phải tự giải quyết.
Chính phủ phục vụ nhân dân là vấn đề nguyên tắc.
Sự quyết định của các tầng
lớp dưới
Nước Mỹ là xã hội được xây dựng theo hướng
từ trên xuống. “Có sự ủng hộ của nhân dân thành thị, anh có thể
làm lãnh đạo thành phố. Có sự ủng hộ của cử tri bang, anh mới được làm thống đốc
bang hoặc nghị sỹ. Có sự ủng hộ của cử tri toàn quốc, anh mới có thể làm Tổng
thống”. Đây là khác biệt lớn nhất giữa xã hội Mỹ và xã hội Trung Hoa. Cơ chế này của Mỹ làm cho người dân sống thẳng thắn mạnh mẽ.
Thái độ của quan chức vì dân phục vụ cũng không cần phải học tập, giáo dục,
bởi vì bản thân cử tri đã là sợi dây sinh mạng của quan chức.
Điều đó có lúc làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Thành phố Hillsborough, San Francisco không làm đèn đường, không mở cửa hàng, cửa
hiệu. Việc này ngay cả thống đốc và Tổng thống cũng không thể can thiệp gì được.
Cư dân ở thành phố này căn cứ vào đặc điểm địa lý đặc thù, nhu cầu cuộc sống của
mình mà đã tự thông qua những điều ấy.
Năm 2006, Schwarzenegger, thống đốc bang California
không đồng ý đặc xá miễn tội tử hình cho người da đen Williams bất chấp sự thỉnh
nguyện của các đoàn thể quần chúng, thậm chí là can thiệp của Tổng thống. Cuối
cùng bản án vẫn được thực thi. Do đó, ở Mỹ, các cấp chính quyền chỉ chịu trách
nhiệm với cử tri theo khung của hiến pháp. Thống đốc không có quyền miễn nhiệm
thị trưởng. Ngay cả Tổng thống cũng không có quyền miễn nhiệm thống đốc.
Tam quyền phân lập
Mỹ là quốc gia có ba cấp lập pháp: quốc
gia, tiểu bang, thành phố (địa hạt), mỗi cấp ban hành luật
pháp, quyền và trách nhiệm riêng của mình. Pháp luật
quốc gia lấy nhân quyền làm nguyên tắc, quản lý các phương châm đối nội đối ngoại,
các chính sách lớn. Luật pháp tiểu bang lấy nhân tính làm cơ sở, xử lý các
tranh chấp dân sự, hình sự. Luật pháp thành phố (địa hạt) tôn trọng tình hình
thực tế dân tình, giữ gìn bản sắc truyền thống.
Ba cấp lập pháp không phải quan hệ trên dưới trực
thuộc, mà mỗi cấp phụ trách chức trách riêng của mình, cũng như cá dưới nước
phân tầng rõ ràng, tầng trên, giữa, dưới, cũng có ba loại thức ăn khác nhau,
không can thiệp lẫn nhau. Nếu bất chợt có tranh chấp
xung đột, thì trái lại pháp luật cấp thấp hơn sẽ có tác dụng quyết định.
Đạo lý này cũng không khó giải thích, càng là luật
pháp thấp hơn một cấp thì càng gần với người dân, hợp với tình người. Mà pháp
luật cấp cao do tính trừu tượng của nó đã mất đi tính khả thi. Theo chiều dọc
thì ba cấp lập pháp, mỗi cấp nắm giữ chức phận của mình. Theo chiều ngang thì
pháp luật bang, pháp luật thành phố (địa hạt) cũng có khác nhau.
Đó là nguyên nhân vì sao nước Mỹ không có bộ giáo dục.
Các luật hôn nhân, giao thông, thuế, dân sự, hình sự của các bang ít nhiều đều
có sự khác nhau.
Hệ thống ấy nếu vận hành ở một quốc gia khác có lẽ sẽ
gây loạn không chừng. Nhưng người Mỹ ở tầm lớn thì khẳng định nhân quyền, ở
tầm trung thì thừa nhận nhân tính, ở tầm thấp hơn thì tôn trọng nguyên tắc địa
phương, đã đáp ứng được mối quan hệ trên mọi lĩnh vực, đã vận hành chế độ ba cấp
lập pháp thành thục điêu luyện.
Một nhà văn Trung Hoa sau khi đến Mỹ đã cảm khái
nói: “Suốt 20 năm nay, càng đi sâu vào xã
hội Mỹ, tôi không ngừng phát hiện thấy một sự thực rằng: thiết kế chế độ xã hội
ở đây hoàn toàn là để giải quyết các loại vấn đề có thể xảy ra của nhân dân.
Cũng có thể nói rằng, trong xã hội này, bất kể anh có xảy ra chuyện gì, rất khó
mà cảm thấy mình lâm vào bước đường cùng, luôn luôn có con đường đang chờ đợi bạn”.
Có lẽ điều đó chính là lý do giải thích vì sao bất kể
là nhân tài hay kẻ bất tài, người khôn hay kẻ dại cũng đều muốn di cư
sang Mỹ. Đây chính là quốc gia mà bạn không bao giờ bị cảm thấy rơi vào bước đường
cùng