Chiến công chung!
Trận chiến đấu của
ông, ông kể, một phóng viên đến viết lại, đăng trang trọng ở báo N…
“ … Hôm ấy, đồng chí …chỉ huy cả một đơn vị đặc
công áp sát vào căn cứ địch. Căn cứ địch được bảo vệ bằng hàng hàng, lớp lớp
dây thép gai, mìn rải dầy đặc, tuần tra liên tục… Nhưng bằng tài thao lược, cộng
với ý chí tiến công cách mạng, đồng chí …cùng toàn thể anh em trong đơn vị lặng
lẽ tiết sát tới mục tiêu mà kẻ địch không hề hay biết…” Rồi bài báo diễn giải
trận đánh do ông chỉ huy. Đạn nổ, khói bay, xác địch chết như ngả ra, máy bay,
xe tăng bên đối phương …tan ra như “trẻ
con đập bánh đất”. Sau chiến thắng vang dội, đơn vị ông bảo toàn lực lượng,
rút lui, được trên khen…
Kết thúc, bài báo dẫn thêm vài dòng, “ đau từng khúc ruột”: “…Giờ đây, khi tuổi đã ngoài bát tuần, bao
danh hiệu đều có cả, huân, huy chương cao quý của nhà nước, cũng được tặng
nhưng đồng chí vẫn đau đáu một điều: Làm sao những đồng đội xưa kia, cùng chung
một chiến hào, cùng đổ mồ hôi, trí tuệ trong một trận đánh, được gặp lại, ôn lại
những năm tháng hào hùng đó. Chiều nào, sau bữa cơm, đồng chí lại ngồi trước
bàn, tư lự…”.
Ông không phải mong. Bài báo đăng được vài ngày, có
một cựu binh, tuổi cũng gần bằng ông, đến gặp, xác nhận với ông trận đánh đó:
- Anh có nhớ
em không ? Lúc đó em ở cạnh anh, khi anh giơ khẩu súng lục lên hô “ xung
phong”, em lao theo anh liền. Lúc ấy, anh còn quay lại khen em: “ Đồng chí rất
dũng cảm!”…
Ông vui lắm, yêu cầu thằng con phải làm một bữa thịnh
soan, đãi bạn. Trong bữa ăn, ông cựu binh vừa ăn, vừa uống kể lại bao nhiêu kỷ
niệm…
Rồi lại mấy người khác, cũng cựu binh, đến gặp ông,
nhắc lại trận đánh đó. Người thì “…Bò sát
lỗ châu mai, em bỏ nhẹ nhàng vào đó mấy quả lựu đạn, anh nói “…Đánh thế rất hiệu
quả!”. Người nữa: “…Một thằng định
lao vào em, anh nổ chỉ một phát súng lục, thằng ấy nát óc, chết tốt. Em biết ơn
anh…”.
Lại mấy bữa tiệc thịnh soạn, do con ông đãi, chuyện
trận đánh ấy nổ vang trời, tiếng cười, tiếng nói ngập suốt bàn tiệc…
Chỉ non một tháng, ông tiếp không dưới chục cựu binh
đến nói với ông trận đánh đó. Rồi một ý kiến đề nghị:
- Em đề nghị
anh, nên có một cuộc gặp mặt tất cả những người trong trận đánh đó, ở một nhà
hàng sang trọng, cùng ôn lại một kỷ niệm thiêng liêng, đầy hào hùng mà không dễ
gì quên, phải nhắc, phải nhớ cho các thế hệ sau biết mà học tập, phát huy, nhất
là những đứa con của anh tự hào…
Một ý kiến hay, ông đề xuất với thằng con cả, một
doanh nghiệp lớn, rất thương ông. Ai ngờ… lần này thì nó nóng mặt:
- Bố muốn xác
nhận là đảng viên, huân huy chương kiểu gì ,con lo được, thậm chí cả “Anh hùng
thời kỳ đổi mới”, bố mới đề xuất, con cũng lo được. Tiền con không tiếc. Nhưng
đến khoản này, cần chấm dứt. Một trận đánh “bịa” con
nhờ thằng bạn, tổng biên tập báo cử một phóng viên giỏi đến viết, để bố vui,
khoe với bạn bè. Có gì mà hay! Mấy ông đến
với bố, toàn phường nói “láo”, bố cũng a dua…người nhà mình biết cả, không ai
nói. Lần này lại ra nhà hàng…! Ở
nhà còn giữ được, chứ ra nhà hàng, đầy miệng thiên hạ, chết cả nút! Con xin lỗi
bố, đừng có dại.
Trần
Kỳ Trung
(FB
Trần Kỳ Trung)