„…Nếu thực sự truyền thông Hải Ngoại không có tự do và có khuyết tật
thì báo chí cộng sản đã có thể nhảy lên đầu lên cổ người dân Hải Ngoại mất rồi.“
Khuyết tật của truyền thông?
Đặng Chí Hùng
Truyền thông có khuyết tật không và
trong đó truyền thông hải ngoại có khuyết tật hay không ? Đó
là một câu hỏi mà nhiều người đã hỏi. Chúng ta xin hãy bình tâm suy nghĩ để thấy
đâu là sự thật.
Truyền thông là gì ? Nó là phương tiện truyền tải
thông tin và phổ biến kiến thức, kết nối giữa các mối quan hệ xã hội, người với
người. Như vậy xã hội hiện nay đang được thừa hưởng từ thành quả của công nghệ
để có phương thức truyền thông nhanh, nhạy và tiện dụng nhất. Bản thân sự phát
triển của xã hội của thế giới dân chủ cũng làm cho văn hóa, lối sống văn minh
thông qua truyền thông mà ảnh hưởng đến các nước đang phát triển, kém phát triển.
Nói cho đúng thì truyền thông giúp cho thế giới “phẳng hơn”. Vì vậy về cơ bản
thì truyền thông không có khuyết tật. Cái khuyết tật nó nằm ở người làm
truyền thông chứ không phải là bản thân truyền thông.
Ở Việt Nam dưới thời cộng sản, truyền thông được sử
dụng là truyền thông một chiều. Không có tự do báo chí nên chỉ có cái loa tuyên
truyền của đảng được cất giọng. Còn lại tất cả đều phải im lặng cho đảng
muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói. Truyền thông của cộng sản dùng để
bịt miệng đối lập, quy chụp tội lỗi bịa đặt cho đối lập. Truyền thông cộng sản
cũng dùng để nhồi sọ hết lớp này đến lớp khác người dân để tạo nên một xã hội đồi
bại và tan nát như hiện nay.
Xin lấy ví dụ, ở Việt Nam nếu nói về bóng đá thì báo
chí phải ca ngợi bóng đá Anh lên trời dù các đội bóng Anh Quốc ra sân chơi Châu
Âu chỉ là chiếu dưới. Ở Việt Nam nếu nói đến quân sự thì tất nhiên cũng phải
tuyên truyền một chiều cho vũ khí Nga, Tàu. Thậm chí nếu là những người dân thường
chỉ cần phản đối truyền thông một chiều như vậy cũng bị cho là “phản động”. Còn
nữa, giới trẻ và trí thức nếu có lên Facebook hoặc các phương tiện truyền thông
xã hội khác mà nói lên ý kiến ôn hòa của mình cũng bị bầy đàn dư luận viên
của cái gọi là “truyền thông đảng trị” bu lấy chửi bới thậm tệ.
Trở lại vấn đề truyền thông Hải Ngoại. Đã có người
tuyên bố rằng sẽ phải “kết nối” truyền thông Hải Ngoại và Trong Nước và sửa chữa
“khuyết tật” của Truyền thông Hải Ngoại. Nhưng sự thật thì thế nào ?.
Bản thân truyền thông là sự kết nối, vậy thì chuyện
kết nối Hải Ngoại với trong nước nó tự nhiên có. Mà ở đây cần phải phân biệt
truyền thông tự do của người dân trong nước và truyền thông của nhà cầm quyền cộng
sản. Đối với cộng sản thì chẳng cần có kết nối gì cả vì như đã nói, đó là truyền
thông độc tài, một chiều. Đối với truyền thông tự do của người dân thì bao
năm nay đã có sự kết nối với Hải Ngoại. Có thể kể đến sự lên tiếng của Hải Ngoại
cho các tù nhân lương tâm, sự phát tán các tài liệu sự thật như Sự Thật Về Hồ
Chí Minh, Thảm Họa Đỏ, Thảm Họa Mất Nước vv… Rõ ràng bản thân từ ngữ “truyền
thông tự do” đã là sự kết nối mà không cần ai phải ra tay sửa đổi, nhất là chỉ
với vài cá nhân.
Còn vế thứ hai, truyền thông Hải Ngoại có “khuyết tật”
hay không ? Từ trước đến nay, CSVN đã tuyên truyền truyền thông VNCH là “đồi
trụy”, rồi đến truyền thông của Hải Ngoại là “phản động”, “thế lực thù địch”. Rõ
ràng luận điệu truyền thông Hải Ngoại có “khuyết tật” là một dạng “modify” của
những luận điệu do cộng sản Việt Nam tuyên truyền nhồi sọ.
Bản thân truyền thông Hải ngoại là thứ truyền thông
trong các xã hội tự do như Canada, Mỹ, Úc, Pháp…nơi đó không có truyền
thông bịt miệng hay truyền thông một chiều. Đó là điều dễ dàng so sánh với truyền
thông cộng sản. Vậy xin hỏi cái “khuyết tật” đó thế nào ?. Có lẽ là cái
khuyết tật đó nó cũng giống như từ ngữ “ Chống cộng cực đoan” được sản sinh ra
từ cái miệng của nhà Sản mà thôi !.
Nếu thực sự truyền thông Hải Ngoại không có tự do và
có khuyết tật thì báo chí cộng sản đã có thể nhảy lên đầu lên cổ người dân Hải
Ngoại mất rồi. Cái mà truyền thông Hải Ngoại duy trì là một thứ truyền thông đa
chiều dẫn đến những tự tưởng truyền thông nhồi sọ không thể lên ngôi được. Rõ
ràng đó là một điểm cho thấy cái gọi “ Khuyết tật” của truyền thông Hải Ngoại
là một sự hoang tưởng.
Báo chí muốn có phẩm chất thì bản thân người làm báo
phải hiểu cách làm báo, thậm chí đơn giản nhất là biết viết một bài báo cho ra
hồn bài báo. Không thể đem một thứ tư tưởng cộng sản chụp mũ để gán cho truyền
thông tự do được bởi vì đó là “râu ông nọ cắm cằm bà kia”. Điều cần nữa là phải
đặt truyền thông tự do trong một sự đa chiều suy nghĩ thì mới là một truyền
thông đích thực. Thế giới hiện đã rộng mở, không còn là sự tuyên truyền của những
anh chính trị viên cộng sản hoặc những cái loa phường nữa. Truyền thông
bây giờ không có khuyết tật mà chỉ có những người không biết làm truyền thông
hoặc làm truyền thông trong sự khuyết tật trình độ nhận thức mà thôi !.
Đặng Chí Hùng