Sau
bốn mươi đêm giao thừa
VietTuSaiGon
Đêm giao thừa, khoảnh khắc chuyển đổi, bắt nhịp giữa
năm cũ và năm mới, giữa cái đã qua và cái sắp tới… Đây cũng là khoảnh khắc mà
người ta lắng đọng nhất trong nỗi vui mừng, hồ hởi của mình. Việt Nam, kể từ
ngày tôi sinh ra đến nay, đã sau bốn mươi đêm giao thừa.
Bỏ qua khoảng tuổi thơ với những ngày cùng mẹ từ ba,
bốn giờ sáng đi xếp hàng nhận lương thực tem phiếu hằng tháng. Tôi thử nhìn lại
quê hương mình, nơi tôi chôn nhau, cắt rốn và lớn lên đã thay đổi ra sao?
Thật là đáng buồn khi tôi tự đặt câu hỏi rồi tự trả
lời rằng đất nước tôi càng ngày càng thụt lùi đến đáng sợ. Bởi nếu nhìn từ bên
ngoài, đất nước đã phát triển từ chỗ những chiếc xe bus chạy bằng than củi đen
nhẻm cho đến những chiếc xe buýt có gắn máy lạnh. Từ chỗ cái bếp củi hiu quạnh
đến chiếc bếp gas, bếp điện từ và lò nướng viba hay từ chiếc xe đạp là thứ
phương tiện quí giá đến chiếc Roll Roy mới cáu, số đẹp…
Nhưng đó là nhìn bên ngoài, thế giới phát triển đến
đâu, chúng ta đã đứng ở đâu? Mà con người đâu phải chỉ đơn giản có cái để muốn
ăn giờ nào thì ăn, muốn chạy thì đổi xăng vào chạy và muốn ấm thì bật máy nước
nóng để tắm…? Những thứ đó chỉ là phương tiện bên ngoài, nó buộc phải có theo
đà tiến triển của thế giới. Khi nói về giá trị của một dân tộc, một quốc
gia, không ai mang chuyện nước đó có bao nhiêu chiếc xe hơi, bao nhiêu cái nhà
lầu, bao nhiêu chiếc máy bay và bao nhiêu đại gia, trọc phú ra để nói.
Thiết nghĩ, một siêu cường quốc như Mỹ, nếu nói về
giá trị của quốc gia này, không ai nói đến số lượng vũ khí hạt nhân hay trữ lượng
dầu, số đại gia, số trọc phú của họ. Mà nhắc đến giá trị của nước Mỹ, người
ta phải nói đến nền dân chủ, tính văn minh cũng như tầm mức văn hóa của công
dân Mỹ. Đó mới là giá trị đích thực của một đất nước.
Bất kỳ nước nào, Hàn Quốc, Nhật Bản, Na Uy, Thụy Điển,
Singapore, Canada, Australia… Giá trị của các quốc gia này nằm ở vốn liếng
tri thức, nền văn minh, tầm văn hóa, hành vi đối xử với thiên nhiên và sức mạnh
tương lai thông qua tuổi trẻ chứ không ai nói về tiền bạc của họ mặc dù sự
giàu có cũng là một trong những nấc thang tiến bộ.
Việt Nam sau bốn mươi năm có được những
gì? Hệ thống đường sá vá víu, nạn tham nhũng tràn lan, nạn độc tài dai dẳng,
nguy cơ mất nước đã gần kề, thế hệ thanh niên, tuổi trẻ Việt Nam đa phần đã bị
tê liệt, hết hy vọng.
Kinh tế Việt Nam, chúng ta chẳng mạnh hơn nước nào
trong khu vực; Văn hóa Việt Nam, chúng ta ứng xử bổ bả, người nước ngoài tránh
đụng độ hay giao du với số đông người Việt; Chính trị, chúng ta là một quốc gia
độc tài và lạc hậu hơn rất nhiều nước, kể cả một số nước trong thế giới thứ ba
như Châu Phi; Đặc biệt, tuổi trẻ, mầm mống của sức mạnh tương lai, những hạt
nhân quyết định tồn vong của đất nước, đây là con số kinh hoàng nhất: Mặc dù
không có thống kê cụ thể (và có thể sẽ không bao giờ nhà nước dám thống kê một
cách nghiêm túc về vấn đề này!) nhưng con số ai cũng biết là hơn 50% thanh
thiếu niên Việt Nam từ thành phố đến thôn quê nghiện ma túy, cờ bạc, rượu chè!
Chỉ cần bước vào bất kỳ một ngôi làng có treo bảng
làng văn hóa, có “Đời đời noi gương Chủ Tịch Hồ Chí Minh”, có “Bác Hồ Sống Mãi
Trong Sự Nghiệp Của Chúng Ta”, có “Đảng là Văn Minh, Là Văn Hóa”, có “Còn Đảng
Còn Mình”… Kính thưa các loại có! Trong đó, chắc chắc có một thứ cần phải nhớ
nằm lòng là phải khóa cổ xe cẩn thận và để gần tấm mắt nhất, nếu có dịch vụ gởi
xe thì phải gởi ngay vào đó cho dù chỉ vào nhà người quen vài phút rồi quay ra!
Bởi nạn trộm cắp, xì ke ma túy không đâu là không có mà đã có xì ke, ma túy thì
có trộm cắp, cướp giật. Và chuyện cướp giật nổi trội nhất hiện nay vẫn là ở
thành phố mang tên Bác - thành phố Hồ Chí Minh!
Tự dưng, ngồi ngẫm lại mà thấy quá sợ. Đại hội đảng
Cộng sản lần thứ 12 chuẩn bị diễn ra với hàng lô hàng lốc quân đội, công an và
vũ khí để “bảo vệ đại hội 12”. Tin đồn về các phe phái tranh quyền đoạt lợi và
vở diễn chính trị nhằm chia chác quyền lực, duy trì độc tài đang trở thành trái
phá đánh thẳng vào chút hy vọng còn sót lại nơi người dân Việt Nam về một tương
lai tốt đẹp.
Bên cạnh đó, những chuyến bay thử nghiệm của Trung cộng
lấn vào vùng trời Việt Nam, cụ thể là vùng bay Hồ Chí Minh (FIR) vào ngay thời
điểm trước thềm đại hội đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 12 như một phép thử
cuối của Trung cộng trong tiến trình hợp thức hóa Biển Đông và sáp nhập Việt
Nam một cách có lớp có lang vào Trung cộng. Trong khi đó, Nguyễn Phú Trọng,
người nắm quyền lãnh đạo cao nhất của đảng Cộng sản Việt Nam đã nói gì với các
đảng viên của ông ta? Ông ta nói rằng “Nếu có đụng độ thì liệu bây giờ chúng
ta có thể ngồi đây mà tổ chức đại hội hay không?!”. Một câu nói không còn gì để
bàn khi đặt nó vào mồm một kẻ có trách nhiệm với quốc gia, dân tộc!
Nếu bàn thêm về lĩnh vực kinh tế, văn hóa thì có vẻ
như Việt Nam đã hoàn toàn nằm trong tay Trung cộng bởi bất kỳ thứ gì họ cũng có
thể chi phối, thao túng trên đất nước Việt Nam. Nhưng đáng sợ nhất, có lẽ vẫn
là thế hệ tương lai. Bởi nói cho cùng thì dù sao đi nữa, hiện tại những thế hệ
lãnh đạo nói riêng và giới trí thức nói chung vẫn là thế hệ đã chạm ngưỡng cửa
giao thừa, vận mệnh đất nước sắp chuyển sang một thế hệ khác mà sức mạnh của quốc
gia, dân tộc phải dựa trên tổng lực của họ. Nhưng, tuổi trẻ Việt Nam đang ra
sao?
Ngoại trừ một bộ phận nhỏ, nếu không nói là rất nhỏ
và quá mỏng những thanh niên tỉnh thức, yêu nước, nhìn thấy và trăn trở cho
tương lai dân tộc, nỗ lực đấu tranh, cam chịu gian khổ vì tự do, dân chủ của đất
nước… Số đông còn lại cho ra những hình ảnh gì? Đó là những công an áo vàng,
áo xanh đứng đường, đe nẹt dân, ép dân, thậm chí đánh đập dân như kẻ cướp; Những
công an mặc quân phục xanh phê ma túy đứng hát như điên loạn trước cổng ủy ban
thành phố; Những đội trường đội cảnh sát cơ động, mang hàm sĩ quan tổ chức đường
dây cướp; Những quan tòa, viện kiểm sát và công an hành xử, xét xử như kẻ vô học,
côn đồ gây ra oan sai và cái chết cho nhiều người; Phần đông thanh niên không
nhìn thấy tương lai, bỏ học, trộm cướp, giật dọc, xài ma túy đá, khi lên cơn
nghiện có thể giết người để cướp một bình keo con chó để hít cho đỡ nghiện.
Một đất nước mà đi đâu cũng thấy quán nhậu, công an
giao thông, cảnh sát cơ động, dân phòng, trộm cướp, móc túi, nói năng vô văn
hóa, bổ bả, thanh niên sẵn sàng bỏ ra một ngày để chờ ăn miễn phí nhưng lại hiếm
thấy nhà sách nghiêm túc, hiếm thấy hành xử văn hóa, hiếm thấy người ta dành ra
nửa giờ để đọc sách mặc dù có cả ngày để ăn nhậu, đàn đúm, chờ ăn miễn phí, hôi
của…
Người ta nói rằng hiện tại, muốn lấy Việt Nam,
Trung cộng không cần tốn viên đạn nào vẫn thắng. Bởi họ chỉ cần thao túng
trên bộ sậu trung ương Cộng sản, khóa các gọng kìm quân đội, công an bằng những
cái lệnh ủy nhiệm của từ bộ sậu trung ương đảng Cộng sản Việt Nam. Sau đó, chỉ
cần ném những quả bom tiền và bom ma túy sang Việt Nam. Sẽ có rất đông tuổi trẻ
và thanh niên Việt Nam xông vào cướp giật những thứ này và tự biến họ thành nô
lệ của giặc. Và phải chăng yêu cầu lưu hành đồng nhân dân tệ của Trung cộng
tại Việt Nam là một bước kế tiếp sau khi đã thao túng mọi thứ và làm cho hầu
hết lớp trẻ lâm vào tình trạng tê liệt bởi ma túy, rượu chè, cờ bạc, số đề, vay
nặng lãi…
Hiện tại, không có thứ gì đáng sợ và mau
làm cho dân tộc Việt Nam này nhanh chóng lụi tàn hơn những quả bom ma túy, những
quả bom tiền đánh thẳng vào hàng hàng lớp lớp thanh niên, tuổi trẻ đang lạc lỏng
trong giao lộ lịch sử, trong tiến trình vong thân của họ!
Thêm một lần giao thừa, thêm một lần thấy đất nước
trở nên tang hoang, trơ trọi và chết chìm. Thêm một mùa Xuân là thêm một lần
đau của dân tộc dưới bóng đêm độc tài, độc đảng! Xin hãy cứu lấy mùa Xuân của
chính mình và mùa Xuân dân tộc!