„Kể từ khi cướp được quyền bính đến nay, những người cộng
sản Việt Nam đã giết chết bao nhiêu là anh tài và nhân sĩ (thuộc mấy
thế hệ kế tiếp nhau) rồi ?“
Cường Quyền & Nhân Sĩ
tuongnangtien
Với tất cả trân trọng và thương cảm, nhà văn
Ngô Thế Vinh vừa gửi đến cho mọi người một tin buồn lớn: Giáo sư Phạm
Hoàng Hộ đã từ trần vào hôm 29 tháng 1 năm 2017.
Ông để lại một sự nghiệp đồ sộ, bộ sách Cây
Cỏ Việt Nam (gồm 6 quyển, hai tập) với lời đề tặng:
- Những
ai còn sống hay đã chết trong tù vì tháng Tư năm 1975 đã quyết định ở lại
để tiếp tục dâng góp cho đất nước.
- Tặng
giáo sư Nguyễn Duy Xuân nguyên viện trưởng Đại Học Cần Thơ, mất ngày
10/XI/1986 tại trại Cải Tạo Hà-Nam-Ninh.
- Tặng
hương hồn những ai trên biển Đông đã chết nghẹn ngào.
Tôi băn khoăn tự hỏi: Giáo sư Nguyễn Duy Xuân
là ai? Sao một công trình nghiên cứu về thực vật học mà lại mở đầu
bằng những “lời đề tặng” u ám, u uẩn và u uất thế? Chúng ta đang
sống trong một thời đại, và một đất nước, bi thương đến độ này sao?
Những trang viết kế tiếp của nhà văn Ngô Thế
Vinh, với nhiều dòng chữ nghẹn ngào, đã giúp cho tôi lý giải
những câu hỏi vừa nêu:
Giáo sư Nguyễn Duy Xuân cũng là người Cần
Thơ, sinh năm 1925 hơn Giáo sư Phạm Hoàng Hộ 4 tuổi, tốt nghiệp Tiến sĩ Kinh tế
tại Đại học Vanderbilt Hoa Kỳ, trở về Việt Nam 1963, giáo sư Luật. Nhận chức Viện
trưởng từ Giáo sư Phạm Hoàng Hộ, Giáo sư Nguyễn Duy Xuân đã nỗ lực phát triển
Viện Đại học Cần Thơ trên mọi lãnh vực từ chương trình giảng dạy, đào tạo ban
giảng huấn, xây cất thêm giảng đường, phòng thí nghiệm, thiết lập ký túc xá như
hệ thống campus cho sinh viên đến từ các tỉnh xa Miền Tây...
Chỉ trong vòng 9 năm [1966 - 1975] với
công lao xây dựng của hai Viện trưởng tiền nhiệm: GS Phạm Hoàng Hộ, GS Nguyễn
Duy Xuân, Viện Đại Học Cần Thơ như một Ngọn Hải đăng Miền Tây, trở thành một
trung tâm đào tạo và nghiên cứu khoa học, đặc biệt bước đầu ưu tiên phát triển
hai lãnh vực Sư phạm và Nông nghiệp, vững vàng sánh bước với các Viện Đại học
lâu đời khác của Miền Nam, đóng góp cho sự thăng tiến của vùng ĐBSCL...
Chỉ mấy ngày trước biến cố 30
tháng 4, 1975, cũng như GS Phạm Hoàng Hộ, GS Nguyễn Duy Xuân như một trí thức dấn
thân, quyết định ở lại và giữa cảnh dầu sôi lửa bỏng, ông vẫn can đảm nhận chức
Tổng trưởng Bộ Văn hóa Giáo dục cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa. Giữ chức vụ đó
chưa đầy một tuần lễ thì chính quyền Miền Nam xụp đổ, TT Dương Văn Minh tuyên bố
đầu hàng.
GS Nguyễn Duy Xuân bị đưa vào trại
tù cải tạo, sau đó bị đưa ra Bắc ... đã chết trong tù cải tạo Hà Nam
Ninh ngày 10 tháng 11 năm 1986 trong đói khát và bệnh tật không thuốc men. Xác
của ông được vùi nông trong nghĩa địa tù cải tạo trên triền núi phía sau trại
tù Ba Sao.
Tôi đã có lần nhìn thấy tấm ảnh chụp bia thờ
626 linh hồn tử vong (từ năm 1975 đến năm 1988) của trại tù
này, trên trang web của blogger Phạm Thanh Nghiên.
Có lẽ tên tuổi của giáo sư Nguyễn Duy Xuân
cũng được ghi trên tấm bia này vì ông từ trần vào năm 1986, thời điểm
mà giới truyền thông nhà nước vẫn xưng tụng (không tiếc lời) về sự
“dũng cảm nhìn vào sự thực” và “quyết tâm đổi mới của ĐCSVN.
Nếu “dũng cảm nhìn vào sự thực” thì đây chỉ
là sự quyết tâm “bẻ
lái con tầu đất nước” theo hướng Trung Nam Hải – như nhận xét và
cảnh báo của blogger Trần
Huỳnh Duy Thức:
Trung Quốc và Việt Nam tạo ra
một phiên bản khác về sự vi phạm tính toàn vẹn của các quyền con người. Hai nước
này đã thừa nhận quyền kinh tế cho người dân nhưng vẫn tước đoạt không khoan
nhượng quyền chính trị của họ, gây nên một kiểu tự do què quặt khác. Mặc
dù mô hình này có thể tạo nên sự tiến bộ kinh tế và các thành tích ấn tượng
về xóa đói giảm nghèo, nhưng nó cũng đồng thời nuôi dưỡng bất bình và suy thoái
xã hội rồi nhốt chúng lại.
Khi sự trầm trọng này trở nên mục rỗng
thì nó sẽ dẫn tới việc bộ máy chính trị tự dân chủ hóa hoặc sẽ kết thúc trong sụp
đổ toàn diện về kinh tế, xã hội, chính trị và một chế độ bị lật nhào. Đây là tiến
trình tất yếu vì nó phá vỡ sự toàn vẹn của các quyền con người vốn thuộc về luật
của Tạo hóa. Dưới tác động của toàn cầu hóa và xã hội Internet, tiến trình này
sẽ diễn biến rất nhanh, nhanh hơn đã từng chứng kiến trong thời gian chiến
tranh lạnh dẫn đến sự tan rã của hệ thống Đông Âu và Liên Xô.
Lời cảnh báo này, tiếc thay, đã bị những
người đứng đầu chế độ hiện hành coi như là một “lời nguyền” hay “trù
ẻo.” Tuy mang tiếng là theo chủ nghĩa duy vật nhưng họ lại là những
kẻ rất dị đoan. Vốn bệnh tật nên họ sợ “tiếng cú,” và đã vu vạ cho
Trần Huỳnh Duy Thức đủ loại
tội danh (trộm cắp cước điện thoại, hoạt động chính trị nhằm lật đổ chính quyền)
cùng một bản án nặng nề –16 năm tù và 5 năm quản chế, vào ngày 20
tháng 1 năm 2010 – qua một phiên toà mà đại diện của Hội Ân Xá Quốc
Tế đã mô tả như là “sự
nhạo báng công lý.”
Hơn bẩy năm đã trôi qua nhưng chưa bao
giờ người tù nhân lương tâm quả cảm này bị công luận lãng quên.
Ông vẫn luôn được nhắc đến với rất nhiều trân trọng, qúi mến, cùng
quan ngại:
- BBC (21/01/2010)
Người Có Án Nặng Nhất Nói Bị Bức Cung
- BBC (21/01/2010)
Các Nhóm Nhân Quyền Chỉ Trích Bản Án
- RFI (30/01/2010)
Bốn Nhà Bất Đồng Chính Kiến Ở Việt Nam Kháng Án
- Bauxite
VN (14/06/2013) Duy Thức Đã Không Ngủ Suốt 10 Ngày Biệt
Giam
- RFA (15/10/2013)
Trần Huỳnh Duy Thức Được Vinh Danh Giải Nhân Quyền
- RFA (07/05/2016)
Tù Nhân Trần Huỳnh Duy Thức Bị Chuyển Trại Giam
- BBC (17/05/2016)
Ông Trần Huỳnh Duy Thức Sẽ Tuyệt Thực
- Ba
Sàm (28/05/2016) Trí Thức Tuyệt Thực Cùng Trần Huỳnh Duy
Thức
- VOA (31/01/2017)
Ông Thức Nhất Quyết Không Lưu Vong
Tôi chưa bao có cái hân hạnh được giao tiếp
với ông Trần Huỳnh Duy Thức. Tôi chỉ được biết người tù nhân lương tâm
bất khuất này qua công luận. Và công luận thì đã vạch rõ sự ác độc
và tính man rợ của những kẻ đứng đầu chế độ công an trị hiện hành.
Họ đã gây ra không biết bao nhiêu là cái chết đớn đau và oan khuất:
Những người bị giết đều là những tinh
hoa, là danh sĩ đạo cao đức trọng, yêu nước thương dân, có thành tựu văn hóa
sáng giá cống hiến cho nền văn hiến nước nhà. Họ chết mỗi người mỗi cách đau
xót và hàm oan: Nhà văn Lan Khai bị
xô xuống vực, văn hào Ngô Tất Tố bị
bức cho treo cổ tự vẫn, Khái Hưng bị
bỏ rọ trắn sông, Phạm Quỳnh đối thủ
đáng gờm của thực dân Pháp bị xử tử, Tạ
Thu Thâu nhà yêu nước lớn bị tử bắn; nàng thơ nữ sĩ Thu Hồng bị bắn lén từ sau lưng; Nhượng Tống dịch giả tài hoa số 1 bị ám sát; Dương Quảng Hàm vị giáo sư đáng kính ra khỏi nhà đi mãi không về; vị
bồ tát Thiều Chửu bị bức hại nhảy xuống sông tự
tận...
Đó là tất cả sự thực về những cái chết tức
tưởi oan khuất của các nhà văn, nhân sĩ mà bọn gieo ác vẫn sống nhởn nhơ trên
pháp luật với bộ mặt người lương thiện! Nguyên tắc bất di bất dịch nằm trong ý
thức hệ tư tưởng của những kẻ sát nhân lương thiện này là: yêu nước và chính kiến
là độc quyền của tao, mày không đi với tao, mày là kẻ thù của tao. Đã là kẻ thù
thì mày không có quyền tồn tại! (“Thái
Doãn Hiểu – Những
Cái Chết Tức Tưởi Của Nhà Văn, Chuyện Bây Giờ Mới Kể”).
Phạm Quỳnh, Ngô Tất Tố, Khái Hưng, Dương Quảng Hàm
sinh vào cuối thế kỷ XIX. Lan Khai, Thu Hồng, Nhượng Tống, Nguyễn Duy
Xuân sinh vào đầu thế kỷ XX. Kể từ khi cướp được
quyền bính đến nay, những người cộng sản Việt Nam đã giết chết bao
nhiêu là anh tài và nhân sĩ (thuộc mấy thế hệ kế tiếp nhau) rồi?
Chúng ta bắt buộc phải luôn quan ngại (và canh
thức) về sinh mệnh của Trần Huỳnh Duy Thức, cùng hàng trăm tù nhân
lương tâm khác, đang nằm trong vòng tay của cường quyền và bạo lực!