Truyện rất ngắn nhưng rất cảm đông
Thương Mẹ
Cắt móng tay cho mẹ, chợt nhận ra bàn tay mẹ toàn xương, những lóng tay khô như cọng rạ phơi mất tính hồi sinh. Bàn tay ấy từng tắm rửa cho con, vỗ vào mông để con tròn giấc ngủ. Áo con lành nhờ bàn tay mẹ. Con đói lòng bàn tay mẹ đút miếng cơm nhai. Giờ hai bàn tay mẹ đã gầy như không còn cách nào gầy nữa. Mẹ cố xỏ sợi chỉ vào lỗ kim nhưng đầu sợi chỉ cứ đưa qua đưa lại không sao xỏ vào được. Con thương mẹ vô cùng.
Tô Canh Chua Lá Me
Trong năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má: “Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?” Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: “Sao má chẳng ăn gì?” Về nhà, mọi người tìm má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến…
Giật Mình
Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm. Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: “Bạn gái con xinh”. Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: “Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…” Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.
Con Nhớ Mẹ
Có tiếng khóc ở góc lớp. Tôi đến cạnh em hỏi: - Sao con khóc? - Con nhớ Mẹ! Đứa bé đáp ngập ngừng. - Mẹ đâu? Nhìn theo tay đứa bé, tôi thấy một người đàn ông nước da đen sạm đang đứng trước cổng trường.
Giọt Nước Mắt
Cổng trường ngày thi đông nghẹt thí sinh, phụ huynh. Những gánh hàng, dãy quán mọc lên san sát trên khoảng đất trống cạnh trường. "Út, Út, Út ơi!". Cô học trò lúng túng tách khỏi đám bạn, đi về phía tiếng kêu. "Ăn đi con. Xôi đậu. Thi sẽ đậu đấy". "Con ăn rồi. Sao má lại ra đây!". Cô quày quả vào trường, vội vàng như trốn chạy... Mùa thi lại về. Cô giáo trẻ tần ngần trước cổng trường nhộn nhịp. Giọt nước mắt muộn màng đọng nơi khóe mắt. "Con mãi sẽ không đậu khi chối từ gánh xôi của má. Má ơi!".
Không Còn Răng
Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui: - Cua rang muối thật đó mẹ. Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém: - Còn răng đâu mà ăn?!
Mẹ Già Rồi
Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm cách từ chối, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường... Đến khi tay mẹ đen sạm, mẹ vẫn chưa một lần được đeo. Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía, cười: - Mẹ già rồi, tay run lắm, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui. Chị em không ai bảo ai, nước mắt rưng rưng.
Má Lên Đây Làm Gì?
"Má! Má lên đây làm gì?". Cô sinh viên sắp nhận bằng cử nhân giãy nảy lên hỏi người mẹ quê mùa còm cõi. - Má nghỉ bán một bữa lên coi con lãnh bằng tốt nghiệp. - Không được đâu! Bữa nay bạn con đông lắm, mà má lại ăn mặc thế này... - Thì má có còn bộ nào khác đâu. Thôi cho má vào. Má... - Thôi, thôi, má về đi. Con thì thế này, má thì thế kia… Tụi bạn con nó cười…! Nói rồi, cô sinh viên xinh đẹp chạy ào vào trong hội trường… Vừa lúc người xướng tên giới thiệu: "Sinh viên Phạm Thị P.X. là một trong những sinh viên xuất sắc của trường".
Ngủ Một Mình
Nhà không lấy gì làm khá giả. Hai chị em phải ngủ chung một giường. Năm tháng trôi dần, chiếc giường như càng nhỏ lại. Ðêm hè, nóng nực, em trăn trở, khó ngủ. Em ao ước được như nhà nhỏ H, nhỏ D. Gia đình tụi nó giàu, đứa nào cũng có phòng riêng, giường rộng, nằm dang hai tay cũng không hết. Rồi chị lên xe hoa, về nhà chồng. Ðêm đầu tiên, em ngủ một mình. Chiếc giường bây giờ rộng, thoải mái. Nhưng em vẫn trằn trọc, khó ngủ…
Bàn Tay
Nhóm bạn gái của nó cứ ngồi lại là xúm xít coi tay. Lan có đôi tay búp măng trắng nõn, Hằng có những ngón tay thon dài, mềm mại. Tự nhiên, nó nhìn lại bàn tay mình, những vết chai nổi rõ, cứng ngắc. Nó vội vàng giấu bàn tay chai sần sau lưng....
Hôm nay, bàn tay nó phụ mẹ giặt đồ thuê, bàn tay nó phụ ẵm em bé. Bàn tay nó nhổ tóc bạc cho ngoại. Ba đau lưng, bàn tay nó đấm bóp...Anh cầm tay nó nâng niu: giống tay mẹ anh - đôi tay tảo tần....
Trăn Trở
Buổi trưa, đang mơ màng, bầy chim sẻ ri ri trên kèo nhà, vài cọng cỏ khô rơi xuống. Tôi nghĩ bầy chim se sẻ làm gì với những cọng cỏ khô này?
Bắc ghế leo lên, tôi giật mình khi thấy một con chim se sẻ nằm trong đụn cỏ giương mắt nhìn tôi.Thời gian....Tôi lại leo lên, thấy con chim mẹ đang mớm mồi vào những cái miệng hoác đói ăn của mấy chú chim con.Đêm về trằn trọc. Loài chim còn như thế trong khi mình lại lớn lên trong cô nhi viện. Vậy mẹ mình đâu?
Cha Con
Con ơi! Dậy ăn miếng cơm nguội rồi đi!
Trời còn khuya, tối mù, gai gai lạnh. Thằng bé độ chín mười tuổi, bật dậy, mang giỏ,xách đèn thùng theo cha với cái lưới trên vai.Đến con kinh lở, cha cõng con lội qua, không để con ướt, rồi lội trở lại. Con ở một đầu lưới, mé bờ. Cha một đầu lưới, dưới nước. Kéo một quãng, buông lưới. Cha lại lội kinh cõng con qua, giữ lưới bắt cá tép dưới ngọn đèn dầu leo lét......Gần sáng, cha con mang về đổi gạo. Cha đi dạy, con đi học.
Tiệc Sinh Nhật
Sinh nhật cháu nội tôi. Đủ mặt: ông bà nội, ông bà ngoại, cô ,bác,chú , cậu ,dì,..Tiệc mừng là một trái dưa hấu, mua rẻ cuối buổi chợ chiều, ở sạp hàng trái cây bán ế. Căn phòng đầy ắp tiếng cười, tiếng ca...và truyện cổ tích.
Đã khá khuya...Cháu tôi mắt lim dim, còn hỏi gặng: " Rồi ....bà Tiên áo trắng hiện xuống....phải không ngoại!"....
Ngày Vui Của Em
Ngày vui của em, anh không về. Trong thư ba viết:".... Nó là đứa chịu nhiều thiệt thòi nhất trong nhà. Con ráng thu xếp. Mùa lúa vừa rồi nhà mình thất quá.....".
Ngày vui của em, anh lang thang giữa Saigon náo nhiệt , lòng buồn rười rượi. Gần hai tháng nay anh thất nghiệp. Đến cả chiếc vé tàu về quê cũng không lo nổi...Ngang qua nhà hàng sang trọng bày tiệc cưới linh đình, anh cúi đầu bước nhanh như người có lỗi.....
Ba
Lớp 12 .Tôi không có thời gian để về nhà xin tiền ba như hai năm trước. Vì thế ba phải đích thân hàng tuần đem tiền xuống cho tôi. Từ nhà tới nơi tôi trọ học cách 15km. Nhà nghèo không có xe máy ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba.
Tôi chuẩn bị mua hồ sơ đăng ký thi đại học, không có thời gian về tôi lại nhắn ba. Lần này sau khi đưa 100 ngàn cho tôi, ba hỏi: "Còn dư được đồng nào không con?"Tôi đáp "Dạ dư 4 ngàn ba ạ""Cho ba 2 ngàn để lỡ xe hư như lần trước thì có mà sửa"Ba đi rồi , tôi nhìn theo, nước mắt rưng rưng.
Lẽ Đời
Bà bán quán trước cổng trường qua đời trong một đêm giông gió. Những tưởng đám tang bà sẽ rất ảm đạm và vắng lạnh bởi bà lâu rồi chỉ còn sống một thân một mình. Những lũ trẻ trong trường đã đến tiễn đưa bà, hàng hàng dài sau linh cữu. Ngày xưa, bà bán quà cho chúng, bà hỏi thăm, nhắc nhở chuyện học hành của chúng . Và những buổi chiều tối, bà để chúng ngồi chờ bố mẹ trong cái quán ọp ẹp của bà.
Đôi Kính Đen
Ông bà tôi vui thú điền viên ở tỉnh lẻ, các con có chồng vợ ra riêng, thay phiên nhau về thăm ông bà mỗi tháng. Ông điện lên báo bà bị phát hiện ung thư gan ở giai đoạn cuối. Mẹ tôi thu xếp công việc để lo cho ông bà. Hôm tôi đưa mẹ về quê sẵn dịp thăm ông bà, nghe bà nói với mẹ: - Hổm rày ba con cứ đeo kính đen ở trong nhà, con nói với ba trong nhà có nắng bụi đâu mà đeo.
Bà đâu biết rằng ông cố giấu đôi mắt đỏ, khóc đếm từng ngày dần xa bà.
Mẹ!
Từ gánh ve chai của mẹ, con bước vào đời.... Và con đã không làm mẹ thất vọng khi đưa cho mẹ tờ giấy báo đậu Đại học thủ khoa của mình. Đôi bàn tay gầy gò lam lũ quen với đồ phế thải, cầm tờ giấy run run. Cũng là giấy nhưng tờ giấy của con được chắt chiu từ sự nhọc nhằn của mẹ, từ tình thương và nghị lực của con....
Lòng con chợt thắt lại khi mắt mẹ rưng rưng cầm đọc tờ giấy...ngược. Thì ra những lá thư mẹ gửi cho con là nhờ người viết hộ!