14.04.2016

BÀI THƠ CỦA ĐÊM - Nguyễn Trầm Nguyễn

BÀI THƠ CỦA ĐÊM

Con viết cho Ba bài thơ của Đêm
Vắng bóng trăng hiền soi hàng hiên lặng
Bên cạnh con, sách triết Marx-Lénine
Nhưng trước mặt, sau lưng là tối tăm vây hãm
Bữa cơm chiều ăn sắn khoai no tạm

Ba ơi,
Nước mắt không rơi, con chỉ khóc trong lòng
Thương Mẹ già nua, bán buôn lao nhọc
Mưa trút, nắng thiêu…ngồi chắt góp từng đồng .
Con trưởng thành bằng nhọc nhằn của Mẹ
Để đến trường ca ngợi “Bác kính yêu”
Mẹ vẫn già đi, vẫn cực khổ sớm chiều
Nuôi con lớn, để kéo cày
đền đáp “ơn dưỡng nuôi của Đảng”

Ba ạ ,
Thu đã sang
đêm nay mưa rơi lạnh
Tội em con, áo mỏng ngủ không giường
Nhưng thương cho em nỗi buồn vẫn nhỏ
Nghĩ đến Quê hương uất nghẹn đến vạn lần
Biết có bao giờ tìm lại được mùa Xuân, hở Ba
Cho dân tộc đã trăm cay nghìn đắng ?
Có những lúc con nghe lòng chết lặng
Nhìn bên đường nằm la liệt những người
Nhìn trên đường ,vẫn ngựa xe xuôi ngược
Thảm cảnh hôm nay bày ra giữa phố phường …
Những mẹ già ngồi im như thạch tượng
Nhìn người dạo qua, nhìn tháng ngày qua
Những bé thơ chưa một ngày vui sướng
Hạnh phúc bỏ quên em, chỉ đến với uy quyền
Họ có quyền, Ba ạ ,kể cả quyền chém giết
Không bằng súng gươm, nhưng với …Búa và Liềm!

Chân Lý
Nằm trong tay kẻ có chức ,có tiền Và Chân Lý
“Cụ thể”, “Tương đối”, “Khách quan”
…nên trăm chiều thay đổi
Tương lai ,hở Ba?
Con xin Ba đừng hỏi
Sống hôm nay, làm sao con có thể trả lời
Những đôi tay, dù đen sạm rã rời
Vẫn chưa đủ tô thắm màu cờ đỏ
Và vẫn trắng, nỗi xót xa nghèo khổ
Nhà nước thương dân, ngưng bán gạo rồi, Ba!
Nhà nước thương dân, bắt lính, xét nhà
Trăm lo lắng, ngàn ưu tư chồng chất.
Con đã viết, trải lòng con rất thật
Dù để rồi chỉ dấu kín riêng con
Năm năm qua..đã chai sạn tâm hồn
Nước mắt không rơi,

Ba ơi,
con không còn biết khóc!
Mưa bay nghiêng vào đậu trên sách học
Nhưng không làm ướt được triết Mác-Lê
Đêm đang qua nhưng ánh sáng không về
Con sống tựa kẻ mù, và câm, và điếc.
Giải băng đỏ ngày một thêm vòng xiết
…Nhưng không bao giờ trói được óc tim con!
Nhưng không bao giờ diệt được sức sống còn

Con đã sống, Ba ạ
Và sẽ sống, vươn lên từ nỗi chết!
Năm năm rồi, Ba xa xôi biền biệt
Con đợi mong ngày Ba được trở về
Nếu đổi đời sống con để Ba được “tha” về
Con xin nhận, không đắn đo ngần ngại
Những ngày tháng qua, mỗi khi nhìn lại
Con xót xa nhưng cũng rất tự hào
Con buồn nhiều nhưng hãnh diện biết bao
Con gái Ba đã cứng cỏi hơn ngày xưa nhiều lắm.
Và Dân tộc, vui đi Ba ! Vẫn sống !
Vẫn lớn như rừng chân đạp chông gai
Đan chặt tay nhau vững bước đường dài
Chung bước chân, xẻ chia từng lao nhọc.
Viết cho Ba, đêm nay con trọn thức
Bài thơ của Đêm ,mưa lạnh ngoài trời
Quanh đây bao người cầu mong chút ấm vui

Ba! Ba ạ,
Con thế này, đã là vô cùng hạnh phúc
Vâng, thưa Ba
Giờ đây con đang hạnh phúc
Vì cùng Ba con nói thật được lòng mình

Không phải kết thúc
và mở đầu bằng xưng tụng Đảng quang vinh
Như công thức con thuộc lòng năm năm nay ở lớp
“Họ” dạy chúng con phải biết ơn người đi trước
Là “Bác Hồ,đưa ta tới trời xa”
Là Đảng Mác-Lê rất “yêu nước thương nhà”
“đã trả cho ta trời cao, áo cơm, linh hồn và đất rộng”
Tuổi thơ Việt Nam phải gặp trong giấc mộng
Bác Hồ cười, râu tóc Bác bạc phơ
(Các em con sắn khoai không no bụng
Ngủ không an, biết có mơ thấy được Bác Hồ ?)
Con dừng nơi đây, bài thơ của Đêm
Mưa vẫn rơi ngoài, lạnh qua song lặng
Con ép vào đây, trang sách Marx-Lenine

Giọt nước mắt đen
Sau đêm thức trắng
Giọt nước mắt đen rơi từ tim thầm lặng
Con khóc thương Đêm, ôi, Đêm đẩy xe tang…
Không rõ rồi mai trời sẽ mưa hay nắng
Chỉ biết hôm nay, Ba ơi, bóng tối ngập tràn
Chỉ biết hôm nay, Ba ơi,
Dân tộc mình khát khao ánh sáng…



Nguyễn Trầm Nguyễn
(Bài thơ này viết sau 5 năm “giải phóng miền Nam”. Khi đó
Nguyễn Trầm Nguyễn đang ở thành phố San Jose, thân phụ là là một Đại Tá trong quân lực VNCH bị bắt đi cải tạo. Khi đó cô mới 14 tuổi)