„Những kẻ chỉ biết dựa
trên các mẫu chuyện bất lương để kiếm lợi cũng là bất lương. Và tất nhiên, sống
bằng những niềm vui tàn nhẫn – vui trên sự thất bại, sụp đổ, sai trái… của
người khác cũng là những kẻ chẳng có chút thiện ý nào.“
Những niềm vui tàn
nhẫn tràn lan trong xã hội
Cao
Huy Huân
Nhiều tờ báo trước nay chuyên đưa tin về chính trị –
xã hội và được xem là tử tế, đàng hoàng, cũng đua nhau đăng tải các bài vở
không chỉ nóng về thời sự, mà còn ‘hot’ về đề tài đen – vốn không có lợi về mặt
tuyên truyền đạo đức, giáo dục hay nếp sống.
Mấy hôm rồi lướt qua Facebook thấy các vụ tai nạn giao
thông, cướp của, giết người, phụ tình rồi tấn công nhau, hiếp dâm… ngày càng
phổ biến trên các trang báo điện tử tại Việt Nam. Ngay cả nhiều tờ báo trước
nay chuyên đưa tin về chính trị – xã hội và được xem là tử tế, đàng hoàng, cũng
đua nhau đăng tải các bài vở không chỉ nóng về thời sự, mà còn “hot” về đề tài
đen – vốn không có lợi về mặt tuyên truyền đạo đức, giáo dục hay nếp sống.
Một phút ngẫm nghĩ chợt thấy giật mình. Vài năm qua,
ngẫm lại số bài viết hay các chương trình báo chí, truyền hình về những người
tốt bụng, có tâm; những câu chuyện khiến người ta muốn sống, yêu thương nhau,
dìu dắt nhau… cũng dần dần trở nên hiếm hoi. Tại sao vậy? Không lẽ ở đất nước
có ngàn năm văn hiến, vốn tự hào về lòng nhân ái, thương người như thể thương
thân lại thiếu vắng những câu chuyện ra hồn, tử tế hay sao? Có lẽ không! Cái
chính là sự chạy đua của những người mang trên mình trọng trách đưa thông tin,
được xã hội dành hẳn một ngày để tôn vinh – người làm báo.
Hôm trước nhân vụ nhạc sĩ Trần Lập – thủ lĩnh nhóm
nhạc Rock đầu tiên của Việt Nam – Bức Tường qua đời vì căn bệnh ung thư, ngay
lập tức, có tờ báo săn tin như một con kền kền vô tri vô giác giật ngay cái tựa
đại khái là “Làm gì để không bị ung thư như Trần Lập?” Ấy thế mà vẫn nghiễm
nhiên được phát tán. Người ta miệng vẫn cứ mắng, tay vẫn click share khắp nơi,
chỉ vì lượt view để thu tiền nhuận bút, hoặc quảng cáo cho một nhãn hàng thuốc
nào đó mà kẻ kinh doanh có chút vấn đề về đạo đức hành nghề. Đó là một trong số
hàng ngàn bài báo được những người làm báo Việt Nam viết ra, rồi chia sẻ một
cách vô thưởng vô phạt, không ngoài mục đích kiếm tiền, đôi khi là những đồng
tiền bẩn, hoặc nhiều khi là những đồng tiền cũ kỹ, nhàu nát vì chà đạp, xát
muối lên vết thương và nỗi đau của đồng loại.
Chỉ
trích những người làm báo thiếu lương tâm có lẽ vẫn chỉ là thiển cận, bởi mọi chuyện có liên quan trực tiếp đến hàng
triệu độc giả kém thông minh, thậm chí duy lý đến mức tàn nhẫn.
Tôi nói duy lý một cách tàn nhẫn, tức họ chỉ làm cái họ thấy có lợi cho mình
bất chấp những cái hại cho mọi người xung quanh. Thử lướt qua các bài báo về
các vụ án giết người, tham nhũng, đụng xe chết người, hay gần nhất là các vụ cô
giáo giữ trẻ hành hung trẻ em, bạo lực gia đình… đã tác động đến xu hướng sống
và ứng xử của dư luận.
Quan sát qua, tôi chia
những người này thành ba nhóm.
Nhóm thứ nhất là nhóm “hả hê” trước những sự việc đau lòng, đáng tiếc. Đó
là những kẻ lao vào ném đá không thương tiếc dẫu cho người bị ném đá đáng
thương hơn đáng trách. Như vụ xe Camry gây tai nạn chết 3 người ở miền Bắc Việt
Nam. Sau khi tai nạn xảy ra, cô giáo của một bé trai xuất hiện, ra sức kêu gào,
tìm cách đưa em học trò xấu số đến bệnh viện càng nhanh càng tốt bởi xe cứu
thương chờ hoài không thấy khiến bao người cảm thông. Đành rằng cô giáo không
giỏi về sơ cứu, đành rằng việc sơ cứu là rất quan trọng; đành rằng em bé không
qua khỏi vì vết thương quá nặng. Thế nhưng khi mọi người (có cả cô giáo) đang
khóc cạn nước mắt vì thương em bé, thì Chung Nguyen – một Facebooker, dù chẳng
có mặt ở hiện trường một giây nào, đứng ngoài cuộc, cũng chẳng có bằng chứng
nào về hành vi của cô gây hại cho đứa trẻ, nhưng lại lên tiếng phê phán, chỉ
trích bằng những lời lẽ vô cùng cay nghiệt đối với cô giáo khiến không ít người
phẫn nộ.
Hay như nhìn các comment của đa phần người Việt (có
tham gia bình luận) trong các bài báo về vụ tài xế container tông chết người.
Họ ra sức dùng mọi lời lẽ cay nghiệt nhất để phê phán, buộc tội, thậm chí góp ý
một cách “thiện chí” đến mức dã man “chém chết nó rồi giao công an”; hay “đánh
chết loại tài xế đó đi”; “tử hình chứ không nói năng gì nữa”… Người ta thay
nhau làm quan tòa, để kết án, suy cho cùng cũng chẳng phải để đồng cảm với nạn
nhân, mà chỉ thỏa cái bản năng ác tính của họ.
Nhóm người thứ hai là nhóm người thiếu chính kiến và thích hùa theo dư luận.
Không khó thấy khi nhóm này không cần lập luận, không cần logic, chỉ cần thấy
bạn mình, người thân mình, thần tượng mình “ném đá” là cứ thẳng thừng lao vào
ném đá mà không đứng trên bất kỳ lập trường nào. Thế nên họ cứ nghiễm nhiên
bình luận theo kiểu “tôi đồng ý với bạn, đánh chết thằng đó đi”; “Ủng hộ chết,
cho nó chết”; “đừng lo anh/chị ạ, trời sẽ không dung thứ cho loại người ấy”… dù
họ chẳng có thông tin gì.
Nhóm thứ ba là nhóm không hài lòng với mọi thứ trong thời cuộc này. Bất
kỳ chính sách gì đưa ra, hay bất kỳ vụ việc gì liên quan đến những người nổi
tiếng, những quan chức nhà nước;… họ đều lao vào ném đá, bất kể đúng sai, phải
quấy ra sao. Họ không phải không có chính kiến, họ là kẻ có chính kiến nhưng
chính kiến chỉ dựa vào cảm xúc, và trước sau cũng chỉ một quyết tâm là “ném đá”
mà thôi.
Một xã hội báo chí bắt đầu có sự ưa chuộng mạnh mẽ các
luồng thông tin đen, lại tồn tại một lượng độc giả chỉ thích ném đá, thỏa mãn
bản thân bằng việc tấn công những người thất thế hay những người phải trả giá
trước vành đai pháp luật. Nó khiến người ta cảm thấy bất an, mệt mỏi và thiếu
tiến bộ. Nó phải được điều chỉnh bằng những chính sách giáo dục hợp lý, chứ
không phải những cải cách thất bại như suốt thời gian qua. Môi trường báo chí
phải lành mạnh, chứ không phải đầy rẫy quạ đen và kền kền.
Những nghề bất lương đã đành là bất lương. Những kẻ
chỉ biết dựa trên các mẫu chuyện bất lương để kiếm lợi cũng là bất lương. Và
tất nhiên, sống bằng những niềm vui tàn nhẫn – vui trên sự thất bại, sụp đổ,
sai trái… của người khác cũng là những kẻ chẳng có chút thiện ý nào. Thế nhưng,
nó đang tồn tại một cách đáng lo ngại, đáng tiếc, đáng báo động trong xã hội
Việt Nam hiện tại. Thật đáng buồn!
Blog Cao Huy Huân
(Bài đăng trên trang
mạng VOA Tiếng Việt)