„Thực tế, kể từ sau khi chiến tranh VN kết
thúc, người Việt bắt đầu bỏ nước ra đi, và trong suốt 40 năm qua, dù có khi ồ
ạt, có khi lặng lẽ, nhưng dòng người ra đi chưa bao giờ dừng lại.“
Dòng người ra đi chưa bao giờ dừng lại...
Song Chi
Một nhóm 162 người Việt tị nạn từ một chiếc thuyền nhỏ
bị chìm gần bờ biển Mã Lai. Các chuyến bay của người tị nạn Việt bắt đầu sau
khi Sài Gòn sụp đổ vào năm 1975.
AFP PHOTO
Chỉ trong một ngày, chat với người quen, bạn bè qua
facebook, viber… cả 3 câu chuyện đều cùng một chủ đề: ra đi khỏi Việt Nam (VN).
Ra
đi vì môi trường sống
Một người quen qua facebook báo tin sắp đến Na Uy,
quốc gia nơi tôi đang sinh sống, định cư theo diện hôn nhân. Một người quen
trong nghề, thuộc thế hệ đàn em trong giới truyền hình, hỏi ý kiến tôi về việc
có nên bỏ tất cả công việc, sự nghiệp ra đi bây giờ theo diện đầu tư kinh doanh
ở nước ngoài hay vài năm nữa liệu có còn kịp. Và một chị bạn thân đang tính
liều đến mức trước hết là đi Mỹ theo diện du lịch, rồi sang đó tìm đường tính
tiếp.
Cả ba đều không phải là những người nghèo hay đang có
cuộc sống khó khăn, thất bại ở VN, trái lại, họ có tiền, có công việc, cuộc
sống vật chất phải nói là khá thoải mái.
Nhưng họ muốn ra đi trước hết vì môi trường sống ở VN ngày
càng tệ khiến con người luôn ở trong cảm giác bất an, lo lắng. Từ
thực phẩm không an toàn, cho tới nguồn nước, không khí, biển… nhiều nơi bị ô
nhiễm/nhiễm độc nặng nề; đạo đức xã hội xuống cấp, những vụ án cướp, giết, hiếp
ngày nào cũng xảy ra với mức độ ngày càng dã man, con người dễ dàng bức hại
nhau, lừa lọc nhau, giết nhau chỉ vì một lý do vặt vãnh; chế độ an sinh xã hội
không có để bảo đảm cho người dân một sư hỗ trợ khi cần thiết, lúc ốm đau, tai
nạn, thương vong; pháp luật không bảo đảm cho con người được xét xử công bằng,
công lý được thực thi, những quyền lợi tối thiểu về tự do, dân chủ, nhân quyền
không có, không được tôn trọng… Quan trọng hơn, họ ra đi vì không tin rằng
chế độ này, nhà nước này sẽ tốt đẹp hơn hoặc sẽ đưa đất nước, dân tộc đến một
tương lai sáng sủa - thời gian đảng cộng sản cầm quyền đã quá lâu đủ để
chứng minh điều đó.
Đây không phải là lần đầu, ngược lại, không biết bao
nhiêu lần, tôi chứng kiến những người quen, bạn bè, họ hàng chuẩn bị rời bỏ VN.
Nhưng có vẻ như càng ngày số người tính chuyện ra đi càng nhiều hơn, thành phần
đa dạng hơn, tạo cảm giác đất nước như một con thuyền đang đắm!
Thực
tế, kể từ sau khi chiến tranh VN kết thúc, người Việt bắt đầu bỏ nước ra đi, và
trong suốt 40 năm qua, dù có khi ồ ạt, có khi lặng lẽ, nhưng dòng người ra đi
chưa bao giờ dừng lại.
Giai đoạn 1976-1980, chủ yếu là người miền Nam, chủ
yếu vì lý do chính trị, tạo nên một trong những cuộc di dân lớn nhất trong lịch
sử nhân loại ở thế kỷ XX, rúng động thế giới với những bi kịch thương đau của
bao phận người bị chết đuối, bị giết, bị hải tặc cướp bóc, hãm hiếp, gia đình
tan đàn xẻ nghé… trên hành trình tìm đến tự do. Và hai chữ “thuyền nhân” (boat
people) gắn liền với giai đoạn đau thương đó.
Đến khi chính phủ Hoa Kỳ làm việc với nhà nước VN, mở
ra những con đường ra đi chính thức theo diện HO, con lai, đoàn tụ gia đình, và
các trại tỵ nạn ở các nước Đông Nam Á lần lượt đóng cửa không tiếp nhận người
Việt tỵ nạn nữa, thì dòng người ra đi theo con đường vượt biển mới dần dần chấm
dứt (trong vài năm gần đây lại có hiện tượng vượt biển sang Úc nhưng thường là
bị chính phủ Úc trả về, không chấp thuận cho ở lại).
Nhưng người Việt lại tìm được cho mình những con đường
khác. Bây giờ thành phần ra đi đa dạng hơn, ở cả ba miền đất nước, chủ yếu vì
lý do kinh tế, nhưng rải rác cũng có những trường hợp ra đi vì lý do chính trị.
Người ta đi bằng con đường xuất khẩu lao động, ban đầu là “xuất khẩu lao động”
sang các nước XHCN sau đó mở rộng ra nhiều quốc gia và vùng lãnh thổ từ Đông
Âu, Đông Á, Đông Nam Á, Trung Đông, Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất và
Kuwait, cho tới châu Phi… Thực chất là một kiểu buôn người công khai, được nhà
nước cho phép.
Cựu CEO FPT Trương Đình Anh mới đây cũng đưa cả nhà
sang Mỹ sinh sống, làm việc. Courtesy of vtc.vn
Cho đến nay thì VN có khoảng trên dưới 600.000 lao
động ở nước ngoài, hàng năm đem lại một nguồn ngoại tệ không nhỏ cho VN. Người
ta đi bằng con đường hôn nhân, làm việc, đầu tư kinh doanh, du học rồi tìm cách
xin việc và ở lại, đi du lịch và trốn ở lại bất hợp pháp trên nước người…
Bài báo “Mỗi năm, gần 100 nghìn người Việt di
cư ra nước ngoài”(Vietnam Finance) viết:
“Phần lớn người Việt di cư sang các nước phát triển
trên thế giới. Việt Nam nằm trong top 10 quốc gia di cư ra nước ngoài nhiều
nhất khu vực Đông Á - Thái Bình Dương tính đến năm 2013.
Theo số liệu của Tổ chức Di cư quốc tế (IMO) lấy từ
nguồn dữ liệu của Vụ Liên hiệp quốc về vấn đề kinh tế và xã hội (UN DESA), từ
năm 1990 đến năm 2015 có 2.558.678 người Việt Nam di cư ra nước ngoài. Như vậy
tính trung bình trong 26 năm, mỗi năm có khoảng gần 100 nghìn người Việt di cư
ra nước ngoài.
… Theo một báo cáo của Cục Lãnh sự - Bộ Ngoại giao
Việt Nam, chưa có thời kỳ nào trong lịch sử nhân loại di cư lại diễn ra với quy
mô lớn như hiện nay. Quy luật cung - cầu về sức lao động, dịch vụ, chênh lệch về
mức sống và thu nhập, các điều kiện về an sinh xã hội… đã thúc đẩy các luồng di
cư từ Việt Nam ra nước ngoài. Số lượng người Việt Nam đang lao động, học tập và
sinh sống ở nước ngoài hiện đã lên đến con số nhiều triệu người. Các hình thái
di cư của công dân Việt Nam ngày càng đa dạng và phức tạp, quy mô di cư ngày
càng gia tăng.”
Mọi thành phần trong xã hội
Không chỉ dân thường bỏ nước ra đi, những năm sau này,
số lượng người thành đạt, có chức vụ trong xã hội, kể cả quan chức cũng ra đi
ngày càng nhiều. Người dân
ra đi vì không có niềm tin vào chế độ, vào nhà cầm quyền. Quan chức ra đi để
bảo vệ tài sản tham nhũng, ăn cắp được sau bao nhiêu năm. Chất xám, trí tuệ, và
tiền bạc, tài sản của dân của nước bị các quan tham và những kẻ lừa đảo mang
theo, ồ ạt chảy sang nước khác.
Đó là chưa kể số quan chức vẫn còn ở lại trong nước,
vẫn tiếp tục làm việc, hưởng lợi, vơ vét nhưng đã “chân trong chân ngoài”, âm
thầm chuẩn bị đường rút cho mình bằng cách cho vợ con hoặc người thân đi trước, mua nhà cửa cơ sở
vật chất, làm ăn sẵn hoặc đã mua quốc tịch ở một nước tư bản phát triển.
Câu chuyện bà Nguyễn Thị Nguyệt Hường, tỷ phú bất động
sản, Chủ tịch HĐQT kiêm Tổng giám đốc của VID Group, Chủ tịch hội đồng sáng lập
Ngân hàng Maritime Bank vừa bị bác tư cách đại biểu Quốc hội khóa XIV vì bị
phát hiện có 2 quốc tịch VN và Malta (chồng bà Hường, ông Trần Anh Tuấn - Chủ
tịch Hội đồng MaritimeBank nhiệm kỳ 2012-2016 cũng đã có quốc tịch Malta) chỉ
là một ví dụ. Còn bao nhiêu quan chức, doanh nhân thành đạt đã mua quốc tịch nước
khác mà không ai biết. Hay câu chuyện cựu Ceo FPT Trương Đình Anh, người đặt
nền móng và xây dựng FPT Telecom, FPT Online, mới đây cũng đưa cả nhà sang Mỹ
sinh sống, làm việc.
Với những người tài ra đi, là nỗi buồn chảy máu chất
xám. Với những quan chức tham nhũng, đại gia lừa đảo ra đi, là nỗi lo số tài
sản tiền bạc của nhân dân bị thất thoát không biết làm sao lấy lại.
Dù là dân thường hay quan chức, dù họ ra đi vì bất cứ
lý do nào, điều đó chứng tỏ một sự thật chua chát là trong suốt hơn 40 năm qua,
tuy thống nhất được quê hương và giành được độc quyền lãnh đạo, đảng cộng sản VN đã thất bại trong việc điều hành quản
lý đất nước; thất bại trong việc xây dựng VN trở thành một quốc gia độc lập -
tự do - hạnh phúc đúng với câu khẩu hiệu có khắp nơi và
trên mọi giấy tờ hành chính, nơi mà người dân cảm thấy gắn bó, muốn cống hiến
và muốn sống từ đời này sang đời khác; thất bại trong việc tạo nên niềm tin cho
người dân vào năng lực của nhà cầm quyền và tương lai của đất nước dưới sự lãnh
đạo của họ.
Điều đó cũng chứng tỏ cuộc “cách mạng tháng Tám 1945”
với mục đích lật đổ chế độ phong kiến thực dân, xây dựng chế độ mới XHCN hay
cuộc chiến tranh kéo dài hơn 20 năm với danh nghĩa “chống Mỹ cứu nước, giải
phóng miền Nam” đã hoàn toàn thất bại; đồng nghĩa với sự hy sinh xương máu của
hàng triệu con người là lãng phí, khi thành quả là một chế độ độc tài, bán nước
hại dân, một quốc gia bị tụt hậu về nhiều mặt, bị tàn phá đến cạn kiệt, còn
người dân thì phải bỏ nước tha phương.