„Cuộc
chiến “dành sân” hay “chiếm đất xưng vương” vẫn đang diễn ra một cách gay gắt vẫn
đang tăng cường độ kể từ khi Đinh La Thăng trở thành Bí Thư Thành Ủy, nó vẫn
đang làm tăng thêm sự khác biệt văn hóa giữa miền Nam và những kẻ “miền Bắc có
lý luận”.“
Sài Gòn...cuộc chiến vẫn chưa dứt!
Trần Nhật Phong
Gió xoay chiều, kể từ khi phe “miền bắc có lý
luận” lên nắm quyền cai trị, nhiều cơn giông tố dù “ngầm’ hay “nổi” đều đang
gia tăng một cách mạnh mẽ, cuộc thanh trừng đã bắt đầu diễn ra, nhưng có vẻ hầu
hết nạn nhân đều là các “đại gia”, các “sân sau” của quan chức tiền nhiệm.
Các quan chức thuộc phe “miền bắc có lý luận”, dường
như cách “thu tóm” không có gì được xem là “đột phá” về tư duy, mà hầu hết là vẫn
dùng theo “chiêu thức cũ”, tung tin lên mạng tạo thành dư luận, báo chí vào cuộc, công
an vào cuộc, và kết quả thì các “nạn nhân”, từ một kẻ được nhà cầm quyền ca ngợi,
cấp bằng khen, chỉ một đêm hay vài ngày đã trở thành “kẻ gây tộc ác” trước con
mắt của công chúng.
Nhưng cũng có những bất ngờ khiến cho các quan chức
“miền bắc có lý luận” trở nên lúng túng, như vụ bắn tại Yên Bái, không phải vô
cớ mà vụ bắn xảy ra, cũng không phải vì “yêu nước thương cán bộ” mà ông Nguyễn
Xuân Phúc lại “nhiệt tình” quan tâm đến sự kiện này, nguồn cơ vụ bắn đã bị toàn
bộ những kẻ được gọi là “lãnh đạo” ém nhẹm, dù ai cũng biết rõ vụ bắn liên quan
đến tình trạng khai phá rừng vô tội vạ ở Yên Bái.
Tại Sài Gòn, cũng không phải không có lý do mà hôm
17 tháng 8 tờ báo Tuổi Trẻ đã cho đăng loạt bài về cái gọi là “cử tri thắc mắc
vụ xây sân golf ở sân bay Tân Sơn Nhất”. Dân Sài Gòn đặc biệt là quận Tân Bình
ai cũng biết rõ các khu đất xung quanh phi trường Tân Sơn Nhất là thuộc quyền
quản trị của Bộ Quốc phòng, thế mà tờ Tuổi Trẻ lại “cả gan” dám đăng bài gây “bất
lợi” cho dự án sân golf? Theo đó các “cử tri” còn tố là dự án sân golf chỉ là
bình phong, thực chất là xẻ đất đai để bán cho các dự án xây khách sạn, nhà
hàng sang trọng v.v...
Dân Sài Gòn hiểu rõ, Bộ Quốc phòng khư
khư ôm chặt vùng đất này, vì mối lợi quá lớn cả về mặt kinh tế lẫn chính trị, mục
tiêu sau cùng là buộc di dời sân bay quốc tế về Long Thành.
Về mặt kinh tế, rõ ràng nếu sân bay quốc tế dời về
Long Thành, thì sân bay Tân Sơn Nhất chỉ còn hai chọn lựa, một là trở thành phi
trường nội địa thì sẽ có thêm đất cho Bộ Quốc phòng, chia chác trong các dự án
xây dựng đô thị, bao gồm luôn khách sạn, trung tâm thương mại, nhà hàng, giải
trí v.v...
Còn hai là về mặt chính trị, phi trường
Tân Sơn Nhất có nguy cơ trở thành một phi trường quân sự,
theo đó các đường phi đạo sẽ được tu sửa lại cho phù hợp với các loại chiến đấu
cơ, trực thăng của quân đội Việt Nam và cả PLA (lực lượng giải phóng Nhân Dân
Trung cộng), và không biết sẽ có bao nhiêu “đại gia”
thuộc phe “miền bắc có lý luận” sẽ trúng thầu các dự án xây dựng xung quanh phi
trường Tân Sơn Nhất, và đằng sau các “đại gia” này vốn xưa nay làm ăn
nơi đất Bắc, thì chỉ toàn hợp tác với các “đại gia” của “Thiên Triều”, thì ai sẽ
là nơi cung cấp nguồn vốn xây dựng?
Các quan chức mới lên nhiệm thuộc phe “miền bắc có
lý luận”, đặc biệt là ông Bí thư Thành ủy Sài Gòn Đinh La Thăng, sẽ có những
“chiêu thức” gì để “thu tóm” các dự án, những ngành hái ra tiền cho đám “đại gia’ đất Bắc Phần mà thực chất là “bàn tay lông lá”
của Trung cộng ở phía sau?
Đất Sài Gòn nói riêng và Miền Nam nói chung vốn là mảnh
đất màu mỡ cho việc kiếm tiền, hốt bạc, vì tánh khí của dân Nam Kỳ dễ dãi, xuề
xòa, hiện đang là điểm nhắm tới của đám “đại gia” Bắc Kỳ có gốc gác Đông Âu,
nhưng lại có nhiều mối làm ăn với Trung cộng, cả vùng miền bắc đã tan hoang vì
lối khai thác, xây dựng, móc ngoặc vô tội vạ của những tên “đại gia” này, và giờ
đây Đinh La Thăng đang trở thành kẻ “tiên phong” mở đường
cho các “đại gia” Bắc Kỳ “xâm chiếm” các mối làm ăn ở miền nam bao gồm luôn mảnh
đất “vàng” ở Sài Gòn.
Vùng đất này kể từ khi mở cửa kinh tế (cuối thập
niên 80), vốn là vùng đất của các “đại gia” đảng viên gốc miền Nam làm ăn với
Hàn Quốc, Đài Loan, Âu Châu, Hoa Kỳ, đến nay gió đã xoay chiều, những mối làm
ăn béo bở này đang trở thành mục tiêu của đám “đại gia” Bắc Kỳ hay Đông Âu.
Không phải không có lý do khi báo chí đột nhiên đăng
tải ngôi biệt thự “khủng” của đại gia Trầm Bê?
Không phải không có lý do trong vụ án Phạm Công
Danh, bằng mọi giá phải lôi kéo ban điều hành của công ty “Doctor Thanh” vào vụ
án?
Cũng không phải không có lý do báo Tuổi Trẻ và Một
Thế Giới, lại đăng tải hàng loạt lời kêu ca của cái gọi là “cư dân” ở Sài Gòn
phải “hít thở” mùi nồng nặng của bãi rác Đa Phước?
Kịch bản vốn phải như vậy, vì bước kế tiếp sẽ là Bí
Thư Đinh La Thăng “vào cuộc”, rồi “chỉ đạo” cho các ban ngành mở cuộc điều tra.
Tiếp theo là Bộ Công an hay Bộ Tài nguyên và Môi trường
sẽ ra thông cáo báo chí, nói rằng “có nhiều sai phạm” đệ trình lên “Thủ tướng để
xin chỉ đạo”.
Và đoạn chót của kịch bản, ai cũng biết chuyện gì sẽ
xảy ra, “nạn nhân” một là bỏ của chạy lấy người, thỏa hiệp để mua sự an toàn
cho bản thân, cho gia đình, cho tài sản “ngầm” còn sót lại, thứ hai là phủi đít
“nhập kho”, đứng nhìn tài sản “rớt” vào tay của các “đại gia” gốc Bắc Kỳ hay
Đông Âu, trên danh nghĩa “cải tổ” hay “tạm thời quản lý”.
Vụ đại gia David Dương hiện nay, bãi rác Đa Phước
đang trở thành “con dê” đầu tiên cho Đinh La Thăng “làm thịt”, cư dân xung
quanh khu vực bãi rác Đa Phước chịu đựng mùi hôi thúi là chuyện dể hiểu, nhưng
xa đến 8-10 km, mà báo chí đăng tãi là “mùi hôi nồng nặc” thì ai cũng thấy có
chuyện gì “không ổn” từ các tay viết “đâm thuê chém mướn” này. “Không ổn” là tại
sao 2, 3 bãi rác ở miền Bắc California dưới quyền của David Dương, lại không hề
có những “kêu ca” như bãi rác Đa Phước ở Việt Nam? Không lẽ chính quyền của Tổng
Thống Obama “bảo kê” cho David Dương?
Ai cũng biết mỗi ngày công ty Đa Phước của ông David
Dương phải xử lý 5,000 tấn rác, theo đó Hồ Chí Minh phải chi trả cho công ty này
18 Mỹ kim cho mỗi tấn rác, nhìn đã thấy ngay con số, mỗi ngày Hồ Chí Minh phải
chi trả cho việc xử lý rác là 90,000 USD, và cứ vậy nhân lên thành con số mỗi
tháng, có “đại gia” Bắc Kỳ nào mà không “thèm thuồng” mối làm ăn này của David
Dương?
Nhưng “cướp” bằng cách nào
cho “hợp pháp” và đó chính là trách nhiệm của Đinh La Thăng trong nhiệm
kỳ Bí Thư Thành Ủy ở thành Hồ. Và đó là lý do tại sao các tay “đâm thuê chém mướn”
của tờ Tuổi Trẻ hay Một Thế Giới, trong mấy tuần này đã “ưu ái” nhiều bài viết
về Đa Phước.
Tương tự David Dương, vụ Vũ Quang Hải được “bổ nhiệm”
vào công ty Rượu Bia và Nước Giải Khát Sài Gòn hay còn gọi là Sabeco, đang được
phe “miền bắc có lý luận” ráo riết “đập” với lý do thuộc dạng “con ông cháu
cha” nhận chức.
Riêng tại Sài Gòn, công ty Sabeco (vốn là công ty sản
xuất bia ở miền Nam trước 75), được xem là công ty quốc doanh (nhà nước làm chủ
89%) hái ra tiền nhất so với các công ty quốc doanh thua lỗ như EVN hay
PetroVietnam, riêng tại đất Sài Gòn, Sabeco mỗi năm sản xuất lên đến 11 tỷ lít
bia vẫn không đủ cung cấp, chỉ cần lời 5 cents (USD) cho mỗi lít bia, thì người
ta đã thấy con số hàng năm công ty này thu lợi là bao nhiêu, có “đại gia” Bắc Kỳ
nào mà không muốn “cướp” Sabeco về tay của mình?
Đất Sài Gòn là nơi hái ra tiền cho nhiều thành phần
trong xã hội, nhưng nó cũng là nơi “chôn xác” cho những ai không hiểu rõ thời
cuộc, nhất là cho những ai không hiểu rõ “cách chơi” của nhà sản.
Trong một xã hội mà cơ chế “tàn tật”, quản
lý “dốt nát” thì đó chỉ là vùng đất màu mỡ cho hai thành phần đầu tư nước ngoài
hưởng lợi.
Thành phần thứ nhất là những Đại Công ty xuyên quốc gia cở như Samsung,
Nike, luôn đầu tư vào những quốc gia có luật lệ lỏng lẻo, tham
nhũng, giá nhân công rẻ hơn súc vật, còn được ưu đãi về đất đai, ưu đãi về thuế,
để họ có thể thu lợi nhuận khổng lồ trong khoảng một thập niên, trước khi tìm
kiếm mảnh đất khác để tiếp tục khai thác.
Thành phần thứ hai là những kẻ làm ăn theo kiểu “gạt đầu sông cuối
chợ” hưởng lợi ngắn hạn trong một vài năm, chụp giựt, đạp lên đầu kẻ khác rồi
ôm tiền bỏ chạy.
Còn những nhà đầu tư nghiêm túc, lương thiện và lâu
dài, có tầm nhìn rộng, thì chỉ chọn đầu tư ở những quốc gia hay vùng lãnh thổ
minh bạch rõ ràng, tương tự như nhiều năm trước đây ở Hong Kong, Đài Loan hay
Singapore.
Dù bị vặn vẹo méo mó trong 40 năm qua, dù bị cai trị
một cách “ngột ngạt” của đám “miền bắc có lý luận”, nhưng dân chúng Sài Gòn vẫn
được xem là biểu tượng của nền văn hóa rực rỡ so với mặt bằng trên toàn quốc,
Sài Gòn vẫn là Sài Gòn, không cần những lời “chém gió” của Đinh La Thăng là
“tái lập Hòn Ngọc Viễn Đông” hay đòi biến Sài Gòn trở thành một thứ “Thượng Hải”
của “Thiên Triều”.
Cuộc chiến “dành sân” hay “chiếm đất xưng vương” vẫn
đang diễn ra một cách gay gắt vẫn đang tăng cường độ kể từ khi Đinh La Thăng trở
thành Bí Thư Thành Ủy, nó vẫn đang làm tăng thêm sự khác biệt văn hóa giữa miền
Nam và những kẻ “miền Bắc có lý luận”.
Nếu ai đó cho rằng quan điểm trên là “phân biệt vùng
miền”, nhưng nếu nhận rõ sự tham lam của những “đại gia” Bắc Kỳ đang làm gì ở miền
Nam, thì đây vẫn là một thực tế, Sài Gòn vẫn có những cuộc chiến đang tiếp diễn,
dù cuộc chiến quân sự đã chấm dứt từ hơn 40 năm trước.