Josh Gelernter
Hãy nhìn các
nước Đông Á ngày nay và tưởng tượng rằng Nam Việt Nam có thể đã được như vậy.
30 tháng 4
này là lễ kỷ niệm 40 năm Sài Gòn sụp đổ. Bốn mươi năm sau khi người Mỹ bỏ rơi
Nam Việt Nam, lời nói dối trong lịch sử Hoa Kỳ vốn được chấp nhận rộng rãi là
việc Mỹ tham chiến ở Đông Dương là một ý tưởng xấu. Với hầu hết mọi giới thì rõ
ràng cuộc chiến Việt Nam là một sai lầm,
và một vài nhân vật bảo thủ vẫn xem đó
là điều vẫn cần phải thảo luận. Khi những người thuộc Đảng Cộng Hòa bàn đến
Việt Nam, họ bảo vệ các binh lính. Thỉnh thoảng có người chỉ ra rằng Tết Mậu Thân
là chiến thắng của người Mỹ. Thỉnh thoảng, lại có ý kiến cho rằng Mỹ Lai là sự
cân bằng với hàng ngàn sự thảm sát tương tự khác và hàng tá các cuộc thảm sát
ghê gớm hơn mà Việt Cộng và Bắc Việt đã gây ra. Hiếm có ai chỉ ra rằng khi
tướng Creighton Abrams nhậm chức thay Tướng William Westmoreland làm Tư lệnh
Các Lực lượng Viễn chinh Hoa kỳ tại Việt Nam, thì người Mỹ chúng ta đã bắt đầu
thắng trận – và với việc không giữ đúng cam kết của Hiệp Định Paris, Thượng
Viện Hoa Kỳ đã vồ lấy được sự thất thủ của Nam Việt ngay trước đà chiến thắng
của lực lượng viễn chinh
Xưa
Thay vì phải
tranh cãi các vấn đề này thì tôi sẽ nêu ra các dữ kiện về Đông Á hiện đại. Sau
khi chủ nghĩa thực dân sụp đổ sau cuộc đại thế chiến lần thứ hai, Đông Á đã bắt
đầu tự vươn lên. Người Mỹ ủng hộ ba chính quyền chống cộng trong công cuộc
chống lại sự lan tỏa của chủ nghĩa Marx, đó là Cộng Hòa Trung Hoa chống lại
Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, Cộng Hòa Triều tiên chống lại Dân Chủ Nhân Dân
Triều Tiên, và Việt Nam Cộng Hòa chống lại Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Nói cách
khác là Đài Loan và Tàu Cộng, Bắc Hàn và Nam Hàn, và Nam Việt – Bắc Việt.
Hai trong số
ba quốc gia này giờ đây là một trong số các quốc gia phát triển cao nhất, thịnh
vượng nhất và tự do nhất thế giới… Một trong những chỉ trích của chủ nghĩa Hòa
bình đối với việc Mỹ ủng hộ chính quyền Việt Nam Cộng Hòa là họ không phải là
chính quyền dân chủ. Điều này hoàn toàn đúng, chính quyền Việt Nam Cộng Hòa do
quân đội kiểm soát với sự tham gia của các cấp dân sự. Tuy nhiên, theo như Leo
Ryan, một Thượng Nghị Sỹ phản chiến thì ” Mặc dù Việt nam Cộng Hòa không phải
là thành lũy của các chuẩn mực dân chủ, thì điều tồi tệ nhất của việc đàn áp
nhân quyền trên diện rộng đã bị thổi phồng lên.”
Không có gì
phải nghi ngờ khi ở đó vẫn còn có một số tù nhân chính trị, nhưng không ai
trong dân chúng cũng như các nhà chính trị đối lập lại có vẻ lo sợ bị chính
quyền đàn áp. Giống như Việt Nam Cộng Hòa, Cộng Hòa Trung Hoa và Hàn Quốc cũng
đã có trải qua giai đoạn độc tài quân phiệt. Hàn Quốc do Tướng Park Chung-hee
lãnh đạo từ năm 1961 cho đến tận lúc ông ta bị ám sát vào năm 1979. Chính quyền
của ông ta lúc đó đã bị các cuộc đàn áp chính trị làm mất uy tín, nhưng ông ta
đã xây dựng nền kinh tế Hàn Quốc thành một cường quốc, làm nền tảng cho nền dân
chủ mà Hàn Quốc đang có được ngày hôm nay.
Tương tự như
vậy, Cộng Hòa Trung Hoa cũng do tướng Chiang Kai-shek lãnh đạo cho đến khi ông
ta chết năm 1975. Giống như Park Chung-hee, việc lãnh đạo của ông Chiang cũng
bị làm hoen ố bởi các cuộc đàn áp, nhưng ông ta cũng đã tạo nên được sự thịnh
vượng vô cùng to lớn và dưới sự cai trị của con trai ông, ông Chiang Chin-kuo,
Đài Loan đã chuyển mình thành một quốc gia hoàn toàn tự do và dân chủ.
Nay
Thật đáng
xấu hổ khi Đài Loan vẫn không được Liên Hiệp Quốc công nhận như là một lãnh thổ
độc lập. Tuy nhiên nếu chiếu theo các công thức về chỉ số phát triển nhân loại
của Liên Hiệp quốc khi căn cứ vào tiêu chuẩn sống thì Đài Loan là một trong
những quốc gia phát triển nhất thế giới. Hàn Quốc giữ vị trí thứ 15. Cả hai
quốc gia này đều qua mặt cả các nước châu Âu như Áo, Bỉ, Luxembourg, Ý hay Phần
Lan; Hàn Quốc còn theo sát cả Nhật, Pháp và Israel. Mặc dù không có tài nguyên
thiên nhiên nhưng Đài loan được xếp hạng thứ 19 khi xét về Tổng thu nhập GDP
với mức 45.854 đô la một năm, vượt qua Canada, Đan Mạch, Bỉ, Pháp, Vương Quốc
Anh, Nhật và Ý. Cũng nghèo tài nguyên thiên nhiên gần giống như Đài Loan, Hàn
Quốc được xếp hạng thứ 30, trên cả New Zealand, Tây Ban Nha và luôn cả hai nước
thuộc Czechoslovakia trước đây.
So sánh với
những gì mà các quốc gia cộng sản đã dạt được, thì Trung Cộng được xếp hạng sau
Đài Loan 70 bậc, tức đứng sau cả Turkmenistan, Algeria, Libya, the Maldives, và
Iraq. Bắc Triều Tiên gần như đội sổ, đứng sau cả Zimbabwe, Rwanda, và Haiti.
Xét về tiêu chí phát triển con người thì Trung Cộng cũng vẫn thua Đài Loan 70
bậc và đứng sau Tunisia, Peru, Grenada, và Azerbaijan. Chỉ tiêu phát triển con
người ở Bắc Triều Tiên thì rõ ràng không thể nào tính toán cho chính xác được.
Và nếu so
sánh với các quốc gia cộng hòa tự do được người Mỹ chống lưng với Việt Nam –
Thiên đường của ông Hồ Chí Minh – thì Việt Nam xếp hạng 122 về mặt phát triển
con người, đứng sau Syria, Iraq, Moldova, và Gabon, và GDP Việt Nam có thứ hạng
126 thua cả Cộng hòa Congo, Swaziland, Dominica, và Albania. Có lẽ đây chỉ là
những kết quả không thể nào tránh khỏi được do truyền thống thanh trừng địa
chủ, giáo viên và trí thức của Cộng sản Quan trọng hơn cả nền kinh tế hãy nhìn
vào tự do tương đối của họ. Đài Loan và Hàn Quốc có tự do bầu cử, bộ máy tư pháp
độc lập, tự do báo chí, tự do tín ngưỡng, tự do hội họp và tự do ngôn luận . Cả
Trung Cộng lẫn Bắc Triều Tiên đều không có được bất cứ một điều nào vừa nêu. Và
dĩ nhiên, người Việt Nam cũng không có nốt, Đảng Cộng Sản vẫn tiếp tục kiểm
soát bầu cử và tòa án, và họ vẫn tiếp tục bắt bớ, tra tấn các nhà bất đồng
chính kiến chính trị và tôn giáo.
Giá như…
Hãy tưởng
tượng xem Việt Nam Cộng Hòa tức Nam Việt sẽ ra sao ngày nay. Việt Nam là quốc
gia đông dân thứ 13 trên thế giới với hơn 90 triệu dân. Ít ra là một nửa trong
số họ đã có thể được sống một cuộc sống với sự tự do và thịnh vượng như người
Hàn Quốc và Đài Loan. ( Có lẽ thậm chí lại còn có thể thịnh vượng hơn cả Đài
Loan và Hàn Quốc, bởi vì Việt Nam hơn hẳn hai quốc gia này về tài nguyên thiên
nhiên đó là dầu khí). Vì vậy theo cái nhìn trong năm 2015 về các hoàn cảnh
trong thập niên 60 và 70, thì cuộc đấu tranh cho Nam Việt là một điều đúng đắn.
Và giờ đây nhiều người đã lên tiếng như vậy, đặc biệt là các chính trị gia và
các giáo sư, đặc biệt bởi vì các cựu binh Việt nam đang ngày càng già đi. Và
bởi vì sau 40 năm Sài Gòn sụp đổ, chúng ta cần phải nhìn ra được bài học của
cái giá thảm khốc phải trả khi người Mỹ từ chối chiến đấu cho một cuộc chiến
chính nghĩa khi xưa.
Josh Gelernter
Phương Thảo
dịch / Nguon: Hội Nhà Báo Độc Lập Việt Nam / ijavn.org