28.04.2016

Thơ: Đất nước mình ngộ quá phải không anh? Trần Thị Lam (Hà Tĩnh)

Đất nước mình ngộ quá phải không anh

Giáo viên Trần Thị Lam – Hà Tĩnh

( Theo Thông tin mới nhất , Thầy Phan Khắc Nghệ, Phó hiệu trưởng Trường THPT năng khiếu Hà Tĩnh khẳng định, không có việc cô Trần Thị Lam (SN 1973, quê Hà Tĩnh), là tổ trưởng tổ văn của trường bị kỷ luật và nghỉ dạy do làm bài thơ ''Đất nước mình ngộ quá phải không anh?'' như lời đồn thổi trên các trang mạng.


Bài thơ cô giáo Lam viết và đăng thải trên trang facebook cá nhân. Bài thơ nhanh chóng gây bão, được cư dân mạng chia sẻ và đọc rất nhiều. 

Sáng 28/4, PV Báo Infonet có liên hệ với cô Lam, cô thừa nhận bài thơ đó do cô sáng tác theo cảm hứng nhất thời chứ không nhằm mục đích gì khác. Tuy nhiên, dư luận đón đọc quá nhiều, có nhiều lời bình luận trái chiều nên cô đã xóa bài thơ và tự khóa facebook cá nhân. Hiện facebook đã mở trở lại..)




ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH?
Thơ Trần Thị Lam
Ca sĩ Phượng Mai




QUÊ HƯƠNG MÌNH RỒI SẼ RA SAO ?
(cảm tác hồi âm bài viết „Đất nước mình ngộ quá phải không anh ?“)
                  
                         
Đất nước mình mai hậu sẽ về đâu?
Làm nghề giáo em hiểu nhiều sử Việt ,
Phải quán triệt hết những điều em biết
Gieo vào đầu, lớp trẻ Việt mầm non.
                                      
Sử ghi truyền do dòng giống Rồng Tiên
Ông  Lộc Tục, khai sinh nền quân chủ
Hiệu Xích Quỷ, là Hồng Bàng nguyên thủy
Dựng cơ đồ , xây thành lũy Phương Nam.

 Em trách chi dân tộc Việt quá buồn
Thiếu sáng tạo làm người dân khổ quá.
Đất mầu mỡ, nay cày lên sỏi đá
Sống làm sao với nước lũ bèo trôi  ?

Em thương người, thương quá lại kêu trời .
Anh nói thật  xin em thôi gạn hỏi .
Ví chính quyền cấm răng lưỡi hở môi.
Nếu ngoan cố sẽ toi đời kiếp sống.

 Em nhìn rõ, bên kia đường miệng cống
Cuối đường hầm là họng súng canh tù ?
Em biết rồi , Anh đâu phải phân bua
Nhưng tất cả , đều nguyên do “  Cọng Việt “

Hãy thức tỉnh, nếu  em  còn tha thiết
Với tiền đồ dân tộc Việt Rồng Tiên
Hãy hô hào dân Nghệ Tĩnh đứng lên
Xé thẻ đảng chống bạo quyền thối nát.

Em đã biết, Việt Nam rồi sẽ mất
Năm Hai Mươi (1) Đất nước Việt về đâu ?
Anh và em ta mãi mãi xa nhau
Như xa lạ, thấy toàn Tàu khủng bố.

Không thể được, quê hương ta còn đó
Phải đứng lên ta lật đổ bạo quyền
Chém bay đầu quân bán nước ác ôn.
 Ta thà chết để cháu con được sống .

 NGUYỄN ĐÌNH HOÀI VIỆT
 (1)Theo Hội nghị Thành Đô đến năm 2020 Việt Nam sẽ thành đặc khu của Trung Cộng.



Đất nước mình đã ngộ độc, thưa Em
( trả lời Trần Thị Lam (Hà Tĩnh) với bài thơ "Đất nước mình ngộ quá phải không anh" )

Đất Nước mình đã ngộ độc thưa Em
Bốn ngàn năm lịch sử... bỗng một ngày
Nạn cộng sản từ ngoại bang xâm hại
Kẻ nào rước về để reo rắc nỗi thương đau ?

Đất nước mình quá LẠ, Em đã hay
Khi thấy bọn người ngu dốt thích khoe khoang
Ngàn vạn tượng đài, dự án ... tưởng huy hoàng
Mặc dân sống trong khốn cùng lo sợ...!!

Đất nước mình Buồn-Đau, Em nhìn thấy
Bọn chóp bu đã từ lâu lén dâng rừng, bán biển
Khúm núm trước kẻ thù, nhưng độc ác với dân đen
Thuyền muốn ra khơi...sóng chẳng thể tới bờ (?)

Đất nước mình Tang-Thương, Em phải nhớ
Món nợ hôm nay (?)  bọn chúa-cộng ôm vào
Con cháu chúng ta sẽ oằn lưng gánh trả
Khoan nói gì nỗi hổ thẹn trước năm châu ??

Đất nước mình Đi về Đâu, Em tự biết
Đừng hỏi ai, hãy thức tỉnh chính mình
Hối thúc về những ý tưởng công minh
Cùng đứng dậy dẹp tan loài cộng phỉ

Đất nước mình cần đi qua cơn bí loạn
Phải thay da, đổi thịt, bước xuống đò
Khát khao tìm lẽ sống chữ Tự Do
Không cần hỏi trời xanh... Em tự vấn chính mình !!

Paris, 28 tháng Tư, 2016
Việt Hoài Phương


ĐẤT NƯỚC ĐI VỀ ĐÂU ?

Vừa đọc xong bài thơ cuà Cô Giáo Lam , Hà Tĩnh
Tựa  " Đất Nước Mình Ngộ Quá Phải Không Anh ? "
Nghe như uất nghẹn , đau lòng !
Thỉnh thoảng có vài tiếng kêu trong sa mạc
Nhìn về Quê Hương , Dân Tộc........Bật khóc ............
Bao nhiêu Đoạn Trường, Khổ Đau sao cứ mãi trút lên đầu ? !
Dưới chế độ Súc Vật......Thú Đội Lốt Người , Nhân Tính còn đâu ? !
Nhiều Nghiã Sĩ bị ngược đãi , trù đập thảm thương nơi khám tối
Tên đầu sỏ côn an nay là một trong tứ trụ cuả Ác đảng, trời ơi !
Còn gì nòi giống, Đồng Bào quê hương chúng tôi ? !
Nghiệp chướng trả biết bao máu xương suốt mấy thế kỷ
Từ Thực Dân đến lũ Súc Sinh chẳng phải con Người
Chế độ trồng Súc Vật tàn hại giống nòi
Toàn trộm cướp,ăn cắp, thối tha không tưởng nổi !!!
Dưới chế độ Dân Chủ Tự Do Việt Nam Cộng Hoà
Tinh thần Dân Tộc, Nhân Phẩm được  tôn vinh , ngợi ca
Đâu có Cúi Đầu Tủi Nhục cùng Năm Châu Bốn Biển chứ hả ?
Chỉ xảy ra thời NGHIỆT SÚC hồ chí minh và Ác đảng tà ma
Thách bất cứ tên cộng lớn , cộng bé có ngon bênh vực lũ yêu ma
Đả Cẩu Bổng , Giáng Long Thập Bát Chưởng sẵn sàng ứng chiến
Đấu Tranh chấp nhận HY SINH
Còn kiểu vừa đánh , vưà run chỉ có nước đưa đầu cho chúng đập
"Nếu ở xứ Tự Do, Dân Chủ mà còn sợ lũ Nằm Vùng
Thì đừng trách tại sao Đồng Bào quê nhà chưa đủ Dũng Khí vùng lên quyết liệt "
Hỡi những ai còn nhận mình mang dòng máu các bậc Anh Hùng Hào Kiệt ?
" Ask not what  your country can do for you
Ask what you can do for your country" (J.F.Kennedy )
Đừng hỏi Tổ Quốc làm gì cho bạn
Hãy tự hỏi bạn làm gì cho Tổ Quốc

                            KIỀU PHONG (Toronto)



ĐẤT NƯỚC MÌNH CÓ GÌ NGỘ ĐÂU EM

Đất nước mình có gì ngộ đâu em
Bốn ngàn năm lịch sử có êm đềm ?
Bốn ngàn tuổi nhờ Cha Già mớm bú
Nên trước bất công, ta vẫn lú như thường…

Đất nước mình có gì lạ đâu em
Bánh chưng cây khiến người đói bớt thèm
Tượng nghìn tỉ để toàn dân hạnh phúc
Tiếc gì mạng con người cho chủ nghĩa Mác-Lê…

Đất nước mình vui lắm chứ em ơi
Rừng xanh thành đỏ, biển bạc hóa vàng
Con cháu Lạc Âu ngơ ngác lang thang
Vua Hùng hỡi, linh thiêng thì ngó xuống…

Đất nước mình giờ em thấy thương chưa
Ông cha nào nhìn câm miệng cho vừa ?
Mặc tương lai cháu con mình khốn đốn
Bao năm rồi lời ngọt mãi thêm đau…

Đất nước mình rồi sẽ về đâu ?
(Anh đã thấy, giờ đây em cũng thấy)
Câu hỏi gởi bậc cha ông, gởi bạn bè, gởi đàn em bé
Một câu hỏi anh và em có lẽ
Trước những bất công, ta phải biết kêu đòi !
*
Huỳnh Minh Tú
Họa thơ:  bài ” ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH ” – Thơ Trần Thị Lam, Hà Tĩnh ):



ĐẤT NƯỚC MÌNH !

Ừ ! Đất Nước mình kỳ cục thật em ơi !
toàn chuyện trái ngang toàn chuyện ngược đời
quá nửa thế kỷ từ ngày có “Đảng”
thêm một ngày càng thêm tệ em ơi !

Anh biết em buồn “dân mình không lớn”
bởi vì sao em có hiểu không em ?
bốn ngàn năm xưa dân ta vốn không hèn
dám bỏ máu xương làm nên lịch sử !

Gương oanh liệt ghi đầy trên chính sử
nước non mình tươi đẹp biết bao nhiêu
một giải giang sơn hoa gấm mỹ miều
con cháu xum vầy chung tay xây đắp !

Nhưng oái oăm thay từ ngày có “Đảng”
“Bác” mang về chủ nghĩa tam vô
bạo lực tràn lan giết phá không bờ
dân rên xiết trong tội tù đầy đọa !

Một bầy sói lang quen tay giết phá
giỏi thói tham tàn lừa mị em ơi !
chúng gây nên bao thảm cảnh cho đời
lại ngu muội cúi đầu đi theo giặc !

Em cũng biết “rừng đầu nguồn đã hết”
còn hiện nay “biển đang chết từng ngày”
người dân mình biết rõ lỗi tại ai
mà không dám chỉ tay vào “giặc nước”!

Anh biết em buồn nhìn quanh chỉ thấy
bọn giặc Tầu ngạo mạn hung hăng
bọn “bán nước” lại cúi mặt lặng thinh
và cả nước chỉ thở dài ngao ngán !

Ôi ! khốn nạn là làm dân nhược tiểu
lại trót sinh ra một lũ vong nô
chúng “ác với dân” nhưng lại “hèn với giặc”
để dân mình thành hèn hạ ngu ngơ !

Nhưng em ạ !
Người dân mình tội nghiệp lắm em ơi !
chỉ thấy buồn lo không thấy nụ cười
người đang sống chỉ để chờ cái chết
cái chết tình cờ cái chết “vô duyên”!

Bọn cuồng điên đang say máu hung tàn
chúng vơ vét cho đầy túi tham không đáy
lần này sẽ là lần cuối cùng dân ta sẽ cho chúng thấy
lửa căm hờn đã ngút cháy trời cao !

Tiếng thét vang lên 90 triệu đồng bào
không sợ nữa cùng vung cao nắm đấm
đánh cho tan lũ giặc thù bán nước
quét sạch đi rác rưởi bọn yêu ma !

Em hỏi anh “rồi đất nước sẽ về đâu?”
Đất Nước mình muôn đời không thể mất
vì đã có Em và bao người yêu nước
mình chưa ngã lòng Nước không mất đâu Em !

Bằng T.
Trả lời cô giáo Trần Thị Lam
Tác giả bài thơ “Đất Nước mình ngộ quá phải không anh?”




TRẢ LỜI MỘT EM GÁI HÀ TĨNH: CÁI ĐẢNG NÀY "NGỘ" THẬT PHẢI KHÔNG EM?

nguyenhuuvinh

Đất nước mình chẳng có ngộ đâu em
Năm ngàn năm, dân cũng không cần lớn
Bởi ngày ngày đảng chăm cho bú mớm
Dân đói dài... đảng, nhà nước phải "no".
Đất nước mình, chẳng có lạ đâu em
Nồi lẩu, bánh chưng... hay tượng đài nghìn tỉ
Từ biển rộng, sông dài và giang sơn hùng vĩ
Cả 90 triệu con người là "của đảng" mà em.
Đất nước mình vui quá chứ em
Biển giao "bạn vàng", rừng cho Tàu thuê nốt
Rừng chẳng cần, biển chết thì cứ chết
Khẩu hiệu bây giờ là "còn đảng, còn ta".
Đất nước mình, sao em lại phải thương
Lũ trẻ kia làm mầm non của đảng
Rồi bọn chúng sẽ được sang... tư bản
Làm đĩ, trộm đồ... về nuôi đảng chứ sao.
Đừng hỏi anh, đất nước sẽ về đâu!
Mỗi lời em, như một lát cắt
Lưỡi dao ấy không bằng đồng, sắt
Mà thấu tận tim mình...
Hãy hỏi "Đảng"
Nghe em!

J.B Nguyễn Hữu Vinh - Hà Tĩnh - Hà Nội.