„Vì thế mà một sớm tháng tám mùa thu cách mạng năm 2016 này, tiếng
súng Yên Bái đã vang lên, dòng máu của ba dòng họ cai trị dân lênh láng công đường
Yên Bái. Tất cả đều đúng qui trình!“
ĐÚNG QUY TRÌNH
Phạm
Đình Trọng
Nguồn
ảnh: Internet
Anh em, con cháu, họ hàng nội ngoại của ông quan đầu
huyện, đầu tỉnh được bổ nhiệm cấp tập, vội vã, dấm dúi vào những chiếc ghế quan
chức trong huyện, trong tỉnh rồi lại được cơ quan tổ chức bộ máy nhà nước trung
ương xác nhận việc bổ nhiệm dấm dúi đó là đúng qui trình!
Nhà nước phong kiến thối nát cũng không đốn
mạt đến mức đẻ ra cái qui trình bất lương để những cậu ấm cô chiêu hoàn toàn vắng
bóng tài năng, vắng bóng nhân cách, vắng bóng cả trong những lúc khó khăn của
dân của nước bỗng sỗ sàng nhảy tót lên những chiếc ghế quyền lực của những hiền
tài.
Ở thời xa xưa, ở thang bậc văn minh rất thấp, cá
nhân chưa được nhìn nhận, con người công dân chưa có. Sơn hà xã tắc là của vua.
Nhà nước của vua. Người dân cũng chỉ là bầy đàn, là thần dân, là tôi tớ của
vua. Vua cho ai sống thì được sống, bắt chết thì phải chết, không chết là bất
trung. Ở thời mông muội, dã man đó người dân cũng không bị bộ máy nhà nước
phong kiến khinh bỉ đến mức coi dân đen như cỏ rác, quan chức ngang nhiên kéo cả
nhà, cả họ đạp lên mặt dân, ngồi lên đầu dân.
Ở thời quyền con người chưa được nhìn nhận đó nhà nước
phong kiến vẫn coi trị nước an dân là điều quyết định sự suy thịnh, mất còn của
nước nên không có thứ quan tắt, không có chuyện cả nhà, cả họ thậm thụt đôn
nhau, nâng đỡ nhau ra làm quan. Nhà nước phong kiến ở thời ngưng đọng, tối tăm
đó vẫn biết quí trọng hiền tài như báu vật, như nguyên khí quốc gia, vẫn chăm
chút, đều đặn tổ chức những cuộc thi nghiêm ngặt, công bằng, từ thấp đến cao,
thi hương, thi hội, thi đình, tìm hiền tài trong dân để nhà vua ban mũ, áo,
võng, lọng, cờ, biển công bố công khai, rộng rãi người đủ tài đức bổ nhiệm vào
bộ máy trị nước an dân. Những hiền tài trong dân được phát hiện, trong dụng đã
để lại những tên tuổi rực rỡ trong thời gian, trong sử sách như Lê Văn Thịnh,
Nguyễn Hiền, Mạc Đĩnh Chi, Lương Thế Vinh, Giang Văn Minh, Nguyễn Bỉnh Khiêm,
Lê Quí Đôn, Nguyễn Quý Đức . .
.
Đến cách mạng tư sản dân quyền, Tự do – Bình đẳng –
Bác ái, mở ra thời văn minh công nghiệp, văn minh đô thị. Người dân trở thành
công dân tự do và mọi công dân tự do, từ người đứng đầu nhà nước đến người dân
thường đều bình đẳng trước pháp luật, đều là người thực sự làm chủ đất nước. Được
quyền ứng cử vào các cơ quan quyền lực nhà nước và bằng lá phiếu người dân bầu
ra lực lượng chính trị cầm quyền. Đó là nội hàm, là giá trị, là quyền lực của
công dân tự do.
Người dân không bị gạt ra rìa trong qui trình bổ nhiệm
bộ máy công bộc của dân mà người dân là chủ thể của qui trình đó. Qui trình đó
là: Hướng tới người dân. Tìm hiền tài trong dân. Tìm công bộc của dân. Và những
công bộc đó đều tâm niệm phục vụ dân chứ không phải là quan cai trị hành dân, hống
hách với dân, bóp nặn dân. Trong qui trình đó còn có cả cơ chế, cả luật pháp để
giữ liêm sỉ cho công bộc và để người dân giám sát bộ máy công bộc, người dân có
quyền loại bỏ những công bộc kém cỏi, không xứng đáng.
Đấy là những nhà nước đã qua cách mạng tư sản dân
quyền, những nhà nước có cạnh tranh chính trị bằng đa nguyên và những nhà nước
theo đuổi lý tưởng xã hội dân chủ. Không qua cách mạng
tư sản dân quyền, cướp chính quyền bằng bạo lực cách mạng vô sản, vô đạo lý và
vô luật pháp, nhà nước cộng sản Việt Nam độc tài đảng trị đã đi ngược với bước
tiến đến văn minh của loài người, kéo xã hội Việt Nam lùi lại sau cả thời phong
kiến ngưng đọng, tối tăm.
Điều khác nhau giữa nhà nước của cách mạng tư sản
dân quyền và nhà nước của cách mạng vô sản là:
Nhà nước tư sản dân quyền coi người dân là chủ thể,
đưa người dân lên vị trí người chủ đất nước, người chủ xã hội, nhà nước chỉ là
công bộc phục vụ người dân, chỉ là công cụ bảo đảm quyền làm chủ đất nước của
người dân.
Còn nhà nước vô sản coi người dân là đối tượng phải
chuyên chính, phải cải tạo, phải giáo dục! Câu cửa miệng của những người cộng sản
là đảng viên phải giáo dục quần chúng. Trong trường đại học, đảng viên là cô
văn thư đánh máy, chưa tốt nghiệp trung học, là bà tạp vụ và quần chúng là ông
tiến sĩ, giáo sư giảng dạy ở trường. Và bà tạp vụ đảng viên có trách nhiệm phải
giáo dục ông giáo sư! Chuyên chính và cải tạo bằng bạo lực đấu tranh giai cấp sắt
máu mất tính người. Người dân chỉ là kho sức người và đất nước chỉ kho tài
nguyên để nhà nước vô sản hối hả khai thác làm nghèo đất nước nhưng làm giầu
cho những nhà cai trị để những nhà cai trị đó càng gắn chặt với nhà nước độc
tài đảng trị, càng kiên trì sống chết với độc tài đảng trị.
Hành xử của nhà nước vô sản với đất nước,
với người dân là hành xử của đội quân cai trị, đội quân chiếm đóng, đội quân cướp
đoạt không từ một thứ gì. Cướp đoạt chính quyền. Cướp đoạt quyền
lực. Cướp đoạt đất đai. Cướp đoạt nguồn sống của dân. Chứ không phải hành xử của
một nhà nước.
Ở cấp nhà nước, nhà nước cộng sản chiếm đoạt quyền
lực của người dân bằng điều 4 Hiến pháp. Không cần phiếu
bầu của dân, sỗ sàng và ngạo ngược, đảng cộng sản tự cho mình quyền lãnh đạo
nhà nước và xã hội, dù ngày nay đảng chỉ là tập hợp của những bất tài và tham
nhũng.
Ở cấp địa phương, cấp bộ, ngành, những quan chức bất tài và tham nhũng ráo riết vơ vét, bóp
năn dân và đưa con cháu họ hàng phủ kín những chiếc ghế cai trị để củng cố quyền
lực của dòng họ cai trị. Dân đen chỉ là kẻ bị trị nên chiếc ghế cai trị
là của riêng các quan. Nhưng một dòng họ không thể phủ kín những chiếc ghế cai
trị mà phải có ít nhất vài dòng họ. Những dòng họ làm quan luôn tranh giành, đấu
đá nhau vì những chiếc ghế cai trị đầy quyền uy và bổng lộc. Vì thế mà một sớm
tháng tám mùa thu cách mạng năm 2016 này, tiếng súng Yên Bái đã vang lên, dòng
máu của ba dòng họ cai trị dân lênh láng công đường Yên Bái. Tất cả đều đúng
qui trình!
Thông đồng cùng nhà đầu tư, quan cai trị nhắm mắt ký
duyệt cho nhà đầu tư hối hả đắp đập, trữ nước, xây hết nhà máy thủy điện này đến
nhà máy thủy điện khác. Hàng trăm ngàn hecta rừng nguyên sinh mang hồn rừng, là
cội nguồn của dòng văn hóa rừng đặc sắc, trong mát, cổ xưa, lâu đời chìm nghỉm,
mất trắng dưới đáy hồ thủy điện. Làm thủy điện chỉ để kinh doanh, chỉ nhằm lợi
nhuận, đầu tư thấp nhất, thời gian xây dựng lẹ nhất, sinh lời sớm nhất. Hậu quả:
Chỉ vài trận mưa bình thường, nước dồn về hồ thủy điện đã vượt giới hạn an
toàn. Nhà máy thủy điện vội tháo van xả nước bảo đảm an toàn cho nhà máy, bảo đảm
an toàn đồng vốn và lợi nhuận của nhà đầu tư. Nhưng dưới hạ lưu hồ thủy điện,
hàng ngàn ngôi nhà dân bị nước xả thủy điện cuốn ra sông ra biển, hàng chục người
dân bị lũ xả dìm chết chìm thì nhà đầu tư và quan cai trị đều nói việc xả lũ của
nhà máy thủy điện là đúng qui trình.
Nhà máy thủy điện xả lũ đúng qui trình. Nhà dân bị
lũ xả cuốn trôi và người dân bị lũ xả dìm chết cũng đúng qui trình. Đó là cái
qui trình coi dân chỉ là kho sức người để quan cai trị sử dụng, bóp nặn và đất
nước chỉ là kho tài nguyên để quan cai trị tùy tiện khai thác, vơ vét cho lợi
ích nhà quan!