Chuyến bay từ Mát về Nội Bài
tuần trước trên MB Aeroflot vẫn còn ám ảnh đến giờ. Đến gần cửa máy bay đã thấy
la liệt túi xách, va ly. Một ông bố đập liên hồi vào chiếc xe nôi, mồm chửi ầm
ĩ mà nó cứ ì ra, không gập lại được. Đến gần mấy em tiếp viên Nga (rất xuynh)
thấy họ mặt lạnh như tiền. Bụng bảo dạ, sao mấy em vớ vẩn thế nhỉ.
Ảnh minh họa
|
Vào khoang, hỡi ôi một cảnh tượng như vỡ trận. Người
đứng, người ngồi, người dẫm lên trên ghế, có người thậm chí còn ngồi vắt vẻo
trên cả lưng ghế, cười nói, chào hỏi, chửi nhau oang oanh như cái chợ.
Một cha đứng trên ghế chửi: ĐM, mài để thế này thì tao để vào đâu. Chú kia oang oang, kệ mài, tao đến trước, tao để trước. Chú đã nhanh tay xếp túi xách, valy chật nguyên cả khoang để đồ bên trên. Bụng bảo dạ, sao mang nhiều đồ thế nhỉ. Lúc sau có câu trả lời, té ra bà con buôn đồ về. Một mợ nói oanh oanh, lần trước tao mang được mấy túi trứng vịt lộn sang Mát. Trừ vỡ, bán ngần này mới có lãi. Trong gầm ghế cơ man là túi, là valy, là rượu ngoại. Các hộc tủ không thể nhét được gì thêm. Mấy hộc tủ nặng đến nỗi, hai em tiếp viên không đỡ lên nổi, đành chờ một cậu tiếp viên nam.
Cất cánh được lúc lại như chợ vỡ. Mấy mợ cầm bao mì
tôm xuống dưới nhao nhao xin nước nóng. Rồi nói, cười he hé.
Đang đêm, tự dưng có loa phát thanh: Chúng tôi phát hiện có người hút thuốc trong
toilet, phải chế tài cấm bay này nọ. Bỗng chột dạ, thấy lo lo, nhưng nhìn
sang chả ai quan tâm. Tiếng một em bé khóc, nhưng át bởi tiếng giọng đùng đục,
ngái ngủ đàn ông nói với lên: lần sao mài
đi với con nhỏ thì nhớ mua ghế hạng C. Bố đ ngủ được. Một cậu bạn chưa kịp
ngồi đã bị một phụ nữ hất hàm bẩu: mài ra
kia ngồi cho chị ngồi đây. Sợ vãi, không dám nói câu nào. Một bạn khác mất
ngủ vì gã ngồi sau thúc chân liên hồi vào ghế, chân thối um. Bạn kinh, không
dám phàn nàn. Lúc đang xếp hàng toilet, bỗng một thanh niên chạy từ đâu tới,
chen lên, ra sức mở cửa đang đóng. Mình bảo, cậu đứng xuống kia xếp hàng. Thế là gã lại hớt hải chạy về chỗ,
dáng khom dom, cúi gập người xuống, rõ khổ.
Một bà ngồi cạnh bạn mình kể, đây là lần đầu tiên bà
về VN sau 8 năm nấu ăn trong một xưởng may ở Mat. Mỗi tháng được 800 đô, đã gửi
tiền xây được nhà, mua được taxi cho con (rất vui). Lần này bà về hẳn vì bố ráp
kinh quá. Bà kể chạy trốn ra sao khi bị kiểm tra. Có lần không kịp, đành nằm im
trên giường, đổ dầu ra, miệng rên hừ hừ. Lần đó họ tha, vì nghĩ bà già và bệnh.
10 tiếng sau, MB vừa hạ đã lai nhao nhao. Tất cả đều
đứng dậy, chẳng cần chờ MB dừng. Trông mấy em tiếp viên Nga rất bất lực, ngán
ngẩm. Thôi thì đồ đạc, valy lôi ra tứ tán. Có mẹ làm rơi valy vào đầu người
khác. Một mẹ xếp cả đống valy ra cửa thoát hiểm. Chợt thấy, một cha Nga tay cầm
một xấp passports, tay chỉ đếm đếm người. Té ra là họ áp giải lao động chui về
nước. Thấy mấy em ngân ngấn nước mắt. Lòng thật sự trùng xuống.
Đi qua cửa MB không dám liếc nhìn mấy em tiếp viên
xinh đẹp. Mà họ cũng chẳng thèm chào mình nữa. Họ khinh hay kinh hãi?
Vì sao như thế? Tại họ không nghiêm, hay tại cái người
mình nó thế?
Sao mà chúng ta ra nông nỗi này?
Hoàng
Tư Giang (nhà
báo)