„…tôi biết lịch sử đã chính thức sang trang từ thời điểm này.
…
Khi người dân lúc này, bắt đầu dùng vũ lực với đám công cụ nhà nước,
thì đó cũng là lúc mà người dân không còn một chọn lựa nào khác…“
NGƯỜI DÂN ĐÃ LỰA CHỌN LỊCH SỬ
20
CSCĐ bị dân bắt nhốt và tẩm xăng. Nguồn: FB
Ngủ sâu sau một đêm, thức dậy nhìn những thông tin từ
facebook tôi không thể không ngậm ngùi. Kinh nghiệm đọc sử của mình, tôi biết lịch sử đã chính thức sang trang từ thời điểm này.
Dấu hiệu hiển nhiên nó đã có trước đó, tản mác đâu đó và thật ra hơi khuất tầm
nhìn của người quan sát sử như một sự kiện. Ở đây chúng ta không cần quan tâm đến
những dấu hiệu tản mác kia, vì thật ra lịch sử nào cũng chảy trên một dòng
chính là dựa trên những sự kiện có sức ảnh hưởng đến ký ức mọi người dân. Việc
diễn đạt sự kiện chính đó, là một phạm trù khác, để rảnh rồi bàn. Tôi chỉ xin
chỉ ra vài dấu hiệu từ những sự kiện chính, để nhấn mạnh rằng, lịch sử đã sang
trang.
Có hai dấu hiệu theo tôi là quan trọng trong những sự
kiện chính gần đây, hiển nhiên không chỉ riêng tôi nhìn thấy dấu hiệu đó, rất
nhiều người quan sát đã nhìn và phân tích nó. Khác chăng, tôi nhìn dấu hiệu từ
sự kiện kia ở một góc nhìn khác: Sự lựa chọn thái độ của người dân.
Hai dấu hiệu đó là: Một, xuất hiện quốc kỳ Quốc gia
Việt Nam và cũng là quốc kỳ của Việt Nam Cộng Hoà sau đó, cờ vàng ba sọc, thấp
thoáng một cách tản mác nơi người dân biểu tình ở Hà Tĩnh; và hai, ngày 15.04
hôm qua, người dân xã Mỹ Đức – Hà Nội, đã bắt nhốt 20 cảnh sát cơ động vốn được
điều đến để giải toả đất đai của bà con, có nguồn thông tin những cảnh sát cơ động
đó còn bị tẩm xăng.
Ở đây tôi không bàn về tính đúng sai của hành vi
trên phương diện luật pháp hay đạo đức thế tục, tôi cũng không tán đồng hay phủ
nhận hành vi của người dân là nên hay không nên, tôi chỉ nhấn mạnh là tôi nhìn
dấu hiệu trên ở khía cạnh sự lựa chọn thái độ của người dân.
Năm ngoái, từ vụ cá chết Formosa, lần đầu tiên trong
lich sử biểu tình người ta không còn nhìn thấy… cờ đỏ sao vàng nữa. Đến đầu năm
nay, dưới sự dẫn dắt của nhiều linh mục miền Trung, người dân biểu tình đòi lại
quyền lợi trên mảnh đất tổ tiên của mình với lá cờ công giáo; gần đây nhất, xuất
hiện cờ vàng ba sọc đỏ.
Sự thay đổi như vậy cần nhìn ở tác động vô thức của
người dân, tất cả những người dân đã và đang biểu tình kia, đầu tiên họ từ chối
lá cờ được chọn là quốc kỳ của Việt Nam dân chủ cộng hoà vốn gắn liền với đảng
cộng sản. Sau, phải mất một thời gian để họ tìm thấy một biểu tượng để đứng
cùng, là cờ công giáo. Và gần đây nhất, họ tìm đến một lá cờ đại diện cho một
thể chế quốc gia đã chết.
Tất cả đều cho thấy một thái độ chung nhất: Phủ nhận
tinh thần quốc gia mà đảng cộng sản đã lựa chọn, hay nói thẳng hơn, phủ nhận
quyền cai trị của đảng cộng sản, mọi thứ mà đảng cộng sản đã chọn làm biểu tượng
quốc gia thì nay, bị người dân từ chối. Tóm lại, dấu
hiệu thứ nhất cho thấy thái độ phủ nhận quyền cai trị của đảng cộng sản.
Dấu hiệu thứ hai,
theo tôi là không tốt, đó là hành vi sử dụng bạo lực với
công cụ cai trị của chính quyền. Nên nhớ, từ xưa đến giờ, người Việt dưới
chế độ cộng sản thường phản kháng bằng tiếng nói, bằng phẫn nộ, bằng tiếng khóc
và cả bằng cái chết; họ chưa bao giờ dùng đến vũ lực, nếu có, là thứ vũ lực què
quặt của người đàn bà cố tự vệ cho mình mà thôi.
Thật ra người dân cũng không thể nào dùng vũ lực để
chống lại công cụ cai trị của chính quyền, bởi đám công cụ đó được đào tạo
chuyên môn và cả vũ khí; chúng luôn ở vị thế áp đảo người dân. Điều này chính
là lý do ở những quốc gia toàn trị, người dân sở hữu vũ khí là một trọng tội;
cho đến giờ nước Mỹ vẫn không dám chạm vào điều khoản sở hữu súng của người dân
trong Hiến Pháp, dù lâu lâu vẫn có vụ xả súng chết người vô tội, lý do là vì hiến
pháp Mỹ nhận thấy tính chất yếu thế của người dân với công cụ cai trị; khi cần,
người dân có thể dùng chính vũ khí mình sở hữu để lật đổ một kẻ độc tài.
Khi người dân lúc này, bắt đầu dùng vũ lực
với đám công cụ nhà nước, thì đó cũng là lúc mà người dân không còn một chọn lựa
nào khác: Hoặc phải dùng vũ lực để bảo vệ tài sản mình hoặc, mất
trắng và tương lai đám cháu con thì mù mịt vô định. Dấu hiệu này cho thấy, thái
độ người dân với chính quyền không còn ở mức độ phản kháng, mà là hành động, họ
bắt đầu chủ động với vũ lực.
Cả hai dấu hiệu trên đều khắc hoạ một tâm
tính người dân trong xã hội lúc này: Họ không công nhận quyền cai trị của đảng
cộng sản và, họ đã chấp nhận dùng vũ lực với cả chế độ cai trị.
Kinh nghiệm đọc sử của tôi, khi tâm tính người dân
xuất hiện điều đó thì chắc chắn lịch sử phải sang trang, cứ so sánh cuộc cách mạng
Pháp thì chúng ta dễ thấy sự tương đồng hơn. Khi tâm tính này đang lan dần ra ở
toàn bộ phận người dân, nó cần thời gian, và đó cũng là thời gian để đảng cộng
sản bắt đầu lựa chọn vai trò lịch sử của mình kết thúc trong bảo toàn hay kết
thúc trong ô nhục, họ sẽ lựa chọn thay đổi như ý nguyện người dân hay tiếp tục
xếp ý nguyện đó như một thái độ thù địch và phải trừng trị.
Tôi e rằng họ không lựa chọn cái thứ nhất, vì đã nhiều
lần trong lịch sử, họ có lựa chọn tốt hơn cho đất nước nhưng họ từ chối nó. Và
thật ra thời điểm này, thay đổi đã là quá muộn, khi tình cảm người dân đổi chiều,
thái độ người dân với vũ lực càng lúc càng mạnh; thì nơi đó tôi lại nhìn thấy một
tương lai u ám, những cuộc chiến giữa chính quyền và người dân sẽ kéo dài âm ỉ
nhiều năm, những con người sẽ chết hoặc bị tù tội, những gia đình tản mác khắp
nơi, những đứa trẻ sẽ mất đi gia đình, một nước Việt đổ nát khắp nơi trước khi
lịch sử bước sang chương mới. Cái chương mới kia sẽ kế thừa cái di sản mâu thuẫn
dân tộc từ năm 1975 đã đành, mà nó kèm theo cả di sản của chế độ cộng sản đã chết
gồm tài sản và gia đình của những kẻ cai trị, đó là chưa bàn đến công cụ. Nhìn
cái chương mới đó, thú thật, tôi không lạc quan cho tương lai Việt Nam cho lắm.
Hy vọng thời khắc đó, một vĩ nhân về chính trị xuất
hiện để cải sửa quốc gia theo kịp với quỹ đạo tiến bộ của nhân loại hoặc, vĩ
nhân đó trở nên vĩ cuồng thì sớm muộn gì người ta cũng ướp xác và dựng tượng hắn.
Nước Việt lại bắt đầu chu kỳ điên loạn mới.
Tôi mong là tôi
sai. Nhưng lúc này, tôi không có gì để lạc quan, bởi cuộc cách mạng từ người
dân lên chứ không phải từ trên xuống, bao giờ cũng tàn khốc.