Khi nào thì một dân tộc xem như đã mất nước?
Song Chi
(viết nhân
ngày 2.9)
Khi nào thì một dân tộc xem như đã mất
nước?
Khi độc
lập về chủ quyền, sự toàn vẹn lãnh thổ lãnh hải bị xâm phạm thường xuyên mà nhà
cầm quyền của nước đó chả dám phản ứng gì.
Khi
những người lãnh đạo cao nhất quỵ lụy, coi kẻ thù là thầy, là bạn, còn nhân dân
lả kẻ thù.
Khi
các quan chức từ trên xuống dưới bắt tay hợp tác với giặc, mở toang cửa cho giặc
vào thuê đất dài hạn khắp nơi từ
Nam ra Bắc, rước giặc vào nhà làm ăn, xả rác, gây ô nhiễm môi trường và gây ra
đủ mọi tác hại lâu dài cho đất nước, dân tộc.
Khi các quan chức từ trên xuống dưới chỉ
biết chạy theo chức tước và tiền, chỉ biết vơ vét, chụp
giựt cho đầy túi tham, bất chấp hậu quả gây ra cho đất nước, nhân dân.
Khi người dân chỉ biết chịu đựng, và chỉ
biết lo làm ăn để vun vén cho bản thân và gia đình,
chuyện chính trị, chuyện lớn đã có nhà nước lo, chính phủ lo.
Khi những người có tài có tâm thật sự với
nước với dân thì không được sử dụng hoặc tệ hơn, bị xách nhiễu, tống giam vào
tù với
những bản án bất công, man rợ chỉ vì dám lên tiếng nói sự thật, còn những kẻ bất
tài, cơ hội, bán nước buôn dân thì lại chiếm lấy những chỗ ngồi cao nhất để tiếp
tục vơ vét và phá hoại.
Khi trí thức, nghệ sĩ cũng chỉ lo kèn cựa
nhau cái danh hão, cái bổng lộc, hoặc khúm núm xum xoe
dùng ngòi bút, tiếng hát, nét vẽ…để phục vụ nhà cầm quyền, còn giới trẻ thì mãi
ăn chơi, hưởng thụ, khóc cười với những “thần tượng” showbiz, bóng đá hay chuyện
đời tư của giới biểu diễn…
Khi nỗi đau về mọi chuyện bất công, phi
lý, trái tai gai mắt xảy ra hàng ngày chỉ còn đủ sức làm cho người ta xúc động
trong giây lát rồi quên; khi nỗi nhục đất nước bị tụt hậu, thua
kém xa các nước khác, hình ảnh đất nước cho tới người dân trong mắt thế giới chỉ
toàn là tiêu cực, xấu xa, nhưng cũng chỉ đủ làm cho người ta phẫn nộ, tủi hổ
trong giây lát rồi quên…
Khi đối với tất cả, Tổ Quốc không còn là
giang sơn phải gìn giữ nâng niu, quê hương không còn là ngôi nhà chung phải vun
đắp cho một tương lai chung. Trái lại, quê hương chỉ là cái
quán trọ, là nơi ở tạm, còn tương lai lâu dài lại nằm ở một đất nước khác.
Thì
quốc gia ấy xem như đã mất, chỉ còn lại cái "vỏ" bên ngoài. Dân tộc ấy
xem như đã lưu vong ngay trên chính quê hương mình.
Và đó chính là thành quả của đảng và nhà nước cộng sản
sau 72 năm ngày 2.9 (2.9.1945-2.9.2017), ngày khai sinh nước Việt Nam Dân chủ Cộng
hòa, nay là nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.