Ta yêu tuổi trẻ đấu tranh cho một Việt Nam không cộng sản
Buổi sáng thức dậy trên quê hương đầy bụi mù, khí ám cùng chờn vờn muôn ngàn hình ma bóng quỉ này, nhìn em đơn độc hoặc từng nhóm cô lẻ đứng giữa góc phố giương khẩu hiệu đả đảo bọn "Hèn với giặc, ác với dân", "Đả đảo Trung cộng xâm lược biển đảo Việt Nam" "Tàu cộng cút khỏi Biển Đông", "Xin đừng thờ ơ vô cảm"...trước sự thờ ơ của dòng đời khiến lòng ta chạnh, tim ta nhói.
Quê hương này nào phải của riêng em, đất nước này nào phải của riêng một vài nhóm nhỏ đội nắng chịu mưa để nói lên tình yêu Tổ Quốc của những tâm hồn còn thấy tủi nhục, hổ thẹn, của những con tim còn biết nhói đau khi thấy đất mẹ bị gót giầy đỏ hung tàn giẫm nát thô bạo. Những con người còn có cảm nhận này, quả thật, con tim của họ vẫn còn nhịp đập theo Tiếng Gọi của Non Sông, tâm hồn của họ vẫn còn tỉnh thức chứ chưa hề bị tê liệt mãn tính.
Ta yêu những con người dũng cảm dấn thân, ta yêu những con người không lấy tiền bạc, danh vọng bất chính làm lẽ sống, ta ngưỡng mộ những con người bình thường nhưng có trái tim vĩ đại. Ta khinh miệt những tên tự cho mình là vĩ đại nhưng chứa đầy tính khốn nạn với chuỗi hành động cùng lời nói tầm thường.
Ta thán phục lớp người còn biết hoảng hốt lo sợ khi đất nước bị lọt vào tay giặc mà vùng lên hành động để cứu lấy núi sông, chấp nhận đòn roi và tù đày từ bầy khuyển mã.
Ta căm hận những tên hèn đốn mà đầu óc của chúng không hơn gì loài động vật, tri thức của chúng không hơn gì loài cây cỏ, đạo đức của chúng không hơn gì lũ cướp hung tàn vô nhân tính.
Ta yêu những ý chí sắt đá, ta quí trọng những con người không hề biết lòn cúi, nịnh nọt đê hèn. Ta yêu em, ta yêu em, tình ta như dải cong hình chữ S, như trùng dương bao la có tên gọi Biển Đông. Ta yêu những tấm thân đang oằn quại trong ngục tù hôm qua và những con người noi gương hy mà tiếp nối cho ngày mai. Ta yêu em, ta yêu em nhiều lắm. Đất nước sẽ yêu quí và khi khắc những tinh thần yêu nước, một thứ tinh thần vô cùng cao cả.
Lưu đày
Vầng dương chìm khuất xa xa
Màn đêm trùm phủ bóng ma chập chờn
Người hùng chợt thấy cô đơn
Một bầy quỉ ám, căm hờn niềm tây.
*
Có nhiều lúc ngồi một mình gã khóc
Khóc cho quê hương, khóc cho những thân phận tù đày
Khóc bởi loài quỉ dữ đã đến đây
Khóc cho muôn dân đêm ngày rên xiết.
Gã đứng lên, chấp nhận nhiều thua thiệt
Để đất quê cha được xanh biếc trường tồn
Gã sợ nhất là những lúc trời tắt nắng, sợ hoàng hôn
Là những lúc bao oan hồn òa khóc.
Người đời cho gã là một tên ngu ngốc
Vận nước chung sao đơn độc niềm riêng
Sao không như bao người lao vào cuộc sống để kiếm tiền?
Sao ngu dại rước buồn phiền tù ải?
Gã ngước nhìn cuộc đời, nhìn nhân gian thế thái
Đã thờ ơ trước ngang trái cuộc đời
Họ vô tâm vui thú những cuộc chơi
Họ bỏ mặc bao mảnh đời bất hạnh.
Gã rất những gương hy sinh, dấn thân vào trận đánh
Những tấm thân è vai cố gánh lấy non sông
Bởi trong họ vẫn còn dòng máu con Lạc cháu Hồng
Nên chấp nhận cùm gông đày đọa.
Cũng có lúc gã suy nghĩ về những kẻ vô tâm là người hay loài chó?
Vẫn cam tâm ẩn một xó cúi đầu
Mặc tương lai, mặc đất nước về đâu
Dù địa ngục hay hố sâu vực thẳm...
Đêm trong tù, chuỗi đau buồn gặm nhắm...
Nguyên Thạch