„…vì tôi và vì các con tôi, vì sự sống còn
của mình, tôi phải xuống đường ngày chủ nhật 15/5 để nói lên tiếng nói của
mình, yêu cầu nhà chức trách phải giải quyết thảm hoạ môi trường…“
Vì sao tôi xuống đường?
Ngược Dòng
Trước đây, khi xem những clip,
những bài báo vệ ngư dân Việt Nam bị tàu Trung cộng xua đuổi, bị đánh bầm dập ở
biển miền Trung, và việc "tàu lạ" xâm nhập lãnh hải trái phép, tôi
xót thương ngư dân, và miệng chửi rủa Tàu khựa đôi ba câu, rồi sau đó qua nhanh
chóng, vì những cái xâm phạm đó tôi thấy chưa ảnh hưởng trực tiếp đến mình.
Cũng vậy, lúc đó trên mạng, người ta kêu gọi biểu tình, tuần hành, tôi không
tham dự vì sợ bị chụp mũ phản động này nọ.
Nhưng ngày nay, khi mà biển miền
Trung đã trở thành nghĩa địa, cá chết, biển nhiễm độc mà dân vẫn chưa thấy được
động thái giải quyết trực diện vấn đề của nhà chức trách, hoặc công bố thảm họa
và cho dân biết nên làm thế nào.
Tôi cho rằng biển nhiễm độc không phải
là bí mật quốc gia cần che dấu. Nhưng nhà chức trách đã không làm gì trước
người dân, mà có chăng là mị dân qua việc kêu gọi tắm biển và
ăn cá. Họ muốn giải quyết cái chuyện làm yên tâm dân chúng, để dân cứ ăn cá và
nhiễm độc. Đương nhiên người không phải là chó nên không chết ngay được và chết
lần chết mòn trong vài năm, và di hoạ về gen người cho con cháu đời sau. Tôi
cho hành vi đó là cực độc ác, là tội đồ với giống người Việt.
Chưa bao giờ mà tôi thấy, nước Việt đang bị thuỷ hỏa,
đạo tặc công phá như bây giờ. Môi trường biển bị huỷ diệt vì
chất độc. Miền núi hạn hán khô. Miền tây nước mặn, ruộng đồng tan hoang. Sắp
tới, khi mà tiền dự trữ của người dân đã tiêu đi cho cái ăn và bệnh tật, thì
chuyện gì sẽ xảy ra?
Tôi, bà mẹ bỉm sữa hai con đang
lo sợ cao độ, tôi lo mình lấy đâu ra thực phẩm sạch cho lũ trẻ, chúng ăn gì
đây? Tôi, từ khi biết sữa, thịt bò, thịt heo bị nuôi bơm hóc môn tăng trưởng và
chất tạo nạc, đã không cho chúng ăn khi chúng bắt đầu ăn dặm. Tôi sợ con tôi bị
bệnh, bị dậy thì lúc 5, 6 tuổi như tôi biết một số trường hợp... Tôi cho con
mình ăn cá và rau, và thấy mình quá sáng suốt. Nhưng giờ đây, cá độc, rau cũng
độc, thì chúng ăn gì để lớn đây?
Tôi không nhiều tiền để cho chúng
di cư qua nước ngoài ngay bây giờ, và thực sự nếu qua bên đó, nghề luật sư, học
luật của chế độ xã hội chủ nghĩa thì tôi làm được gì? Làm nail, hốt rác cũng
không đủ sức nữa, tôi làm gì được đây? Tôi đang cố gắng làm việc, và với ước
vọng một tương lai 12 năm nữa, tôi dành dụm để có tiền cho chúng học ở môi
trường tốt hơn. Nhưng giờ đây, nguồn nước và thực phẩm nhiễm độc như vậy, thì
liệu cá nhân tôi có kéo dài sức khoẻ để sinh tồn đến lúc đó, và con cái tôi sẽ
như thế nào với thực phẩm đó.
Tôi thật sự lo lắng và càng hoang mang hơn khi sự
nhiễm độc biển cả tháng mà nhà chức trách im lặng, có vấn đề gì ở đây sao? Và
hoảng sợ hơn khi thấy các quan chức nhà nước kêu gọi tiêu thụ cá và tắm biển.
Vậy nên, tôi đi tuần hành, hay còn gọi là biểu tình
theo kêu gọi trên mạng, để nói lên tiếng nói của mình yêu cầu nhà chức trách
minh bạch thông tin, và phải có hành xử thích đáng để cứu môi trường. Nhưng,
những gì tôi chứng kiến tại cuộc tuần hành ôn hoà đó quả kinh khủng, họ đánh,
họ đá, họ đạp đàn bà, trẻ con, sinh viên ốm yếu... Họ bắt người đang ngồi yên
lặng dưới đất lên xe từng nhóm từng nhóm đến cả vài trăm người.
Tôi chợt nghĩ, tôi và những người
đang ngồi dưới nhà thờ Đức Bà hôm Chủ Nhật, như những con cừu đang ngước cổ chờ
đao phủ chém cổ mình. Và tôi nghĩ, họ có là đồng bào của dân tộc Việt này
không? Họ là ai? Sao tàn nhẫn như vậy?
Dù họ có là ai, dù như thế nào đi
chăng nữa thì tôi, vì
tôi và vì các con tôi, vì sự sống còn của mình, tôi phải xuống đường ngày chủ
nhật 15/5 để nói lên tiếng nói của mình, yêu cầu nhà chức trách phải giải quyết
thảm hoạ môi trường, và sẽ làm cho đến khi nào họ phải hành động vì môi
trường sạch mới thôi.
Bạn bè tôi, hẳn có người nói tôi
bao đồng và rảnh, nhưng trước khi nói tôi như vậy, bạn hãy nghĩ, bạn ăn gì, bạn
có nghĩ dân tộc bạn đang cơn quằn quại và kiệt quệ không? Thuỷ hải sản không
xuất cảng được. Nông sản, cụ thể là lúa không trồng được. Lâm sản thì bị tàn
phá. Bao nhiêu con người sắp tới đói khát. Tiền để dành cứu vớt chúng ta được
bao lâu? Một năm, hai năm, ba năm... Hay là nhắm mắt ăn cá độc, muối độc, và
chết quằn quại vì ung thư???
Ngược Dòng