Bàn về hiện tượng Người Buôn Gió và nhận thức của người ủng hộ Dân
chủ
Kami
Một vấn đề nóng mà dư luận xã hội đang rất quan tâm
trong lúc này là vụ việc của ông Trịnh Xuân Thanh, nguyên Phó Chủ tịch UBND tỉnh
Hậu Giang, một nạn nhân được dùng như một con vật tế thần trong cuộc chiến
giành quyền lực trong nội bộ ban lãnh đạo của Đảng CSVN, đã chủ động xin ra khỏi
đảng. Thậm chí ông Trịnh Xuân Thanh đã bỏ trốn, vì sợ lo sự an toàn tính mạng của
mình và đã công khai tuyên bố “tiếp tục đứng ra đối đầu với Nguyễn Phú Trọng."
theo lời của blogger Người Buôn Gió.
Phải thừa nhận, loạt 11 bài "Trịnh
Xuân Thanh Dê tế thần" blogger Người Buôn Gió vừa qua trở thành tâm điểm của dư luận, nhờ nó người
ta quên phắt đi chuyện Án mạng ở Yên Bái, thậm chí cả Forrmosa Hà Tĩnh. Nói thế
để thấy blogger Người Buôn Gió là một cây bút có uy lực hàng top ten hiện nay.
Tranh cãi
Có một vài ý kiến phản bác, thậm chí chỉ trích
blogger Người Buôn Gió xung quanh vụ việc này, đặc biệt họ không đồng tình là
việc anh ta đã "bốc thơm" nghi can Trịnh Xuân Thanh trở thành người
hùng. Tôi thì không đồng tình với sự phê phán này, nhất là trong điều kiện ông
Trịnh Xuân Thanh mới chỉ là nghi can, chứ chưa trở thành tội phạm khi chưa có
phá quyết của Tòa Án. Nói vậy chứ, song với các tội lỗi của ông Trịnh Xuân
Thanh ở trong việc Tổng Công ty cổ phần Xây lắp Dầu khí Việt Nam (PVC) lỗ 3.500
tỷ đồng cũng việc ông ta như thao túng Công ty Bia Halico thì quá đủ để ...
không thể chấp nhận giúp đỡ được.
Trước hết cần phải khẳng định, quyền tự do biểu đạt
ý kiến, chính kiến hay nói rộng hơn việc nhận định, đánh giá cũng như bình luận
là quyền bất khả xâm phạm của mỗi cá nhân. Tuy nhiên điều đó phải nằm trong
khuôn khổ của luật pháp, chuẩn mực đạo đức, văn hóa, xã hội của mỗi quốc gia.
Điều đó cho thấy, tự do ngôn luận, tự do biểu đạt cũng có giới hạn nhất định.
Nghĩa là bạn không cho phép bạn cổ vũ bạo lực, giết chóc hay cổ súy việc bài
xích tôn giáo, hay cổ động cho việc phá vỡ nền tảng của luân thường đạo lý
v.v... như thế là đủ.
Song việc trong bài mới nhất, blogger Người Buôn Gió
cho rằng "Trịnh Xuân Thanh vừa gửi hôm qua một lá đơn đến Bộ Chính
Trị yêu cầu mở cuộc xét xử công bằng về tội của anh ta. Thanh sẵn sàng chịu xuất
hiện khi có phiên toà xét xử anh ta vụ thất thoát 3000 tỷ, nhưng phải có những
luật sư, nhà báo, đại diện nhân quyền quôc tế...anh ta sẽ về đứng trước phiên
toà." đã cho thấy blogger Người Buôn Gió hết sức nhẹ dạ cả tin.
Vì nghi can Trịnh Xuân Thanh là ai, dựa vào cái gì để ra cái điều kiện
"láu cá" mà chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra, đó là "phải
có những luật sư, nhà báo, đại diện nhân quyền quôc tế...". Điều có ngủ
mơ cũng không thấy trong chế độ Cộng sản.
Phải chăng, Trịnh Xuân Thanh đã có tình qua mặt và lợi
dụng sự cả tin blogger Người Buôn Gió, để PR cho cá nhân mình mà Người Buôn Gió
không biết? Quan chức Việt Nam thời nay chỉ có tiền, làm gì có chuyện tình
nghĩa, một khi triết lý sống của họ như thế thì chuyện qua cầu rút ván là chuyện
bình thường.
Cuộc chiến lôi kéo sự ủng
hộ của quần chúng.
Trong một xã hội khi thông tin, đặc biệt là thông
tin về chính trị đã bị bưng bít như ở Việt Nam hiện nay, khi mà các thông tin đều
bị định hướng theo hướng có lợi cho chính quyền và những thông tin bị coi là
"nhạy cảm" nhanh chóng biến mất khi bị tuyên giáo tuýt còi. Điều đó
đã càng kích thích sự thèm khát tin tức trái chiều của dân chúng, đó là lý do
vì sao các tin tức chưa được kiểm chứng trở thành món ăn tinh thần “khoái khẩu”
của đa số người dân, kẻ cả những người mang danh là trí thức không ư chế độ.
Điều này đã được một số cá nhân hay tổ chức chính trị
chống đối nhà nước Việt Nam, lâu nay đã triệt để khai thác, với mục đích nhằm
lung lạc tinh thần của người dân, tạo ra sự mất lòng tin vào chế độ. Điều mà
lâu nay Đảng CSVN gọi là "Diễn biến Hòa bình". Nghĩa là trong cuộc đối
đầu với nhà cầm quyền Việt Nam hiện nay, các cá nhân hay tổ chức chính trị đã tận
dụng việc sử dụng truyền thông để tiến hành và thực hiện cuộc chiến tranh tâm
lý, trên cơ sở một ma trận thông tin thực ảo lẫn lộn, để tấn công vào sự nghi
ngờ, thậm chí là bất mãn của dân chúng, một hậu quả của việc nhà nước bưng bít
thông tin như ở Việt Nam.
Xin khẳng định đây là điều cần thiết và phù hợp cần
được cổ vũ.
Trong bài viết của tác giả Vladimir Yakovlev trên
blog của ông Phạm Nguyên Trường, có đoạn viết rằng "Một phương
pháp khác, gọi là “40/60”, do Joseph Goebbels, Bộ trưởng tuyên truyền khét tiếng
của Đức Quốc xã, nghĩ ra. Theo kỹ thuật này, cần thiết lập một kênh truyền
thông, ban đầu cần phổ biến 60% thông tin nói tốt về kẻ thù. Sau khi đã được đối
phương tin tưởng thì 40% còn lại được sử dụng nhằm truyền bá thông tin xuyên tạc,
phương pháp này cực kỳ hiệu quả vì được nhiều người tín nhiệm. Trong Thế chiến
II, có một đài phát thanh được lực lượng chống phát xít rất tín nhệm. Người ta
tin rằng đó là đài phát thanh của Anh và tin tất cả những thứ nó nói. Nhưng phải
sau chiến tranh người ta mới biết rằng đấy là đài của Đức Quốc xã, hoạt động
theo nguyên tắc “40/60” của tiến sĩ Goebbels".
Theo tôi, đây là một kinh nghiệm kinh điển, cần được
phổ biến rộng rãi và phát huy. Từ đó để thấy cần phải hiểu rằng, blogger Người
Buôn Gió đã và đang thực hiện theo hướng đi đúng đắn như vậy.
Tiếc rằng những người những nhân vật đấu tranh hay ủng
hộ Phong trào DC ở Việt Nam không hiểu được thủ thuật này. Từ trước đến nay, hễ
cứ tác giả hay tờ báo nào có hơi hướng khen cộng sản, chê phong trào DC một
chút thì họ lồng lên, như gái ngồi phải lá han và chửi rủa. Đầu óc của những kẻ
như thế thử hỏi thì sẽ dẫn dắt được ai và xã hội tương lai sẽ như thế nào, khi
giao cho những kẻ cực đoan như thế nắm giữ quyền lực? Nếu đối chiếu với câu
thành ngữ“Bọn ngu, thường rất đông”, sẽ thấy rằng những kẻ như
thế thì vô cùng đông trong cộng đồng đấu tranh DC. Đây là một điều
bất hạnh của người Việt Nam chúng ta.
Về blogger Người Buôn Gió
Theo nhìn nhận và đánh giá của cá nhân tôi, blogger
Người Buôn Gió là người có khiếu viết lách thiên phú. Với vốn sống của một kẻ hạ
lưu ở thành thị, cộng với ảnh hưởng của sự đam mê đọc các cuốn tiểu thuyết kiếm
hiệp, điều đó đã giúp cho một anh ta có một lối viết dân dã, phù hợp với hợp khẩu
vị với giới bình dân. Nói không ngoa rằng, blogger Người Buôn Gió có thể coi là
bản sao của Nhà Văn Nguyên Hồng, một nhà văn tài năng trong quá khứ và cũng vì
giống như Nguyên Hồng, nên blogger Người Buôn Gió có khả năng cuốn hút số đông
thuộc giới người lao động tay chân.
Với lối viết nửa đùa, nửa thật; thực thì ít nhưng hư
cấu, bịa đặt thì nhiều, mang dáng dấp sách kiếm hiệp chỉ mang tính giải trí nên
rất có khả năng cuốn hút, đây là cách viết giúp người đọc giải trí, đọc cho
vui. Tuy nhiên bên cạnh việc khéo léo sử dụng các thông tin bịa đặt, suy diễn
đó đã khiến cho một số đông tin là thật, lại là một thành công lớn của blogger
Người Buôn Gió, trong việc độ tập hợp cũng như lôi kéo đám đông, với mục đích
nhằm lung lạc tinh thần của người dân, mất lòng tin vào chế độ. Đóng góp này là
điều phải được ghi nhận, dẫu rằng không ít ý kiến cho rằng như trang viết đó chỉ
có giá trị dùng để gói xôi và dành cho mấy ông xích lô hay bà bán khoai nướng
bên vỉa hè đọc.
Việc tôi khẳng định việc blogger Người Buôn Gió
trong khi viết sử dụng các thông tin "thực thì ít nhưng hư cấu, bịa
đặt thì nhiều", trước hết là vì anh ta viết theo lối văn chương. Chính
anh ta từng nói với tôi rằng, khi viết, thông tin đúng sai anh ấy không quan
tâm, anh viết chỉ để bênh kẻ yếu, cứ yếu là bênh, còn các thông tin thực về nội
chính thì anh không có điều kiện tiếp cận nên không rõ.
Blogger Người Buôn Gió với khả năng giàu trí tưởng
tượng, chính về thế anh có thể nghĩ ra những chuyện câu chuyện không bao giờ có
nhưng như thật. Vậy mà rất lắm kẻ tin, đây là thành công của blogger Người Buôn
Gió. Song về lâu dài thì là điều nguy hiểm cho vấn đề phát triển dân trí nên phải
nhắc đến để đánh động.
Ví dụ mới nhất khi blogger Người Buôn Gió đưa tin,
Đinh Thế Huynh quỳ mọp lạy Ba Dũng xin làm đệ tử thì là chuyện xin được khẳng định
là bịa 100%. Vì khi ấy, những người chuyên viết về mảng nội chính đều biết rằng,
trước Đại hội Đảng 12, nguy cơ Nguyễn Tấn Dũng có khả năng phá tan đảng là có
thật, và BCH TW cũng thấy nguy cơ đó nên đã đồng thuận chủ trương loại Ba Dũng
khỏi chức vụ Tổng Bí thư. Song do Đinh Thế Huynh lúc đó được Bắc Kinh lựa chọn
sẽ giữ chức Tổng Bí thư, thì Ban CHTW Đảng không chịu, vì thế mới có chuyện đồng
ý để Trọng Lú nắm tiếp chức vụ Tổng BT thêm một thời gian là 2 năm.
Nói thế để thấy, các thông tin từ blogger Người Buôn
Gió từ trước đến nay viết trên blog cá nhân đều na ná như thế. Có gì là thực
đâu, vì là sáng tác văn chương mà.
Tuy vậy. tôi luôn ủng hộ cách làm cũng như cách viết
văn hiện nay của blogger Người Buôn Gió trong giai đoạn trước mắt, vì việc sử dụng
thuyết âm mưu để chống một chế độ độc tài đang bóp nghẹt quyền tự do báo chí của
dân chúng, thì đây là điều bắt buộc phải làm, cái đó nó có lợi nhiều hơn có hại.
Tuy nhiên khi đưa tin tức sự kiện dễ bị người ta kiểm chứng, thì blogger Người
Buôn Gió nên tuân thủ nguyên tắc viết báo. Nghĩa là các thông tin đó người ta sẽ
kiểm chứng độ chính xác và trung thực của các thông tin do anh ta đưa ra.
Hệ quả
Người Việt Nam vốn dân trí đã thấp, thụ hưởng một nền
giáo dục mang tính "đồng phục" do nhà nước áp đặt trong thời gian quá
dài. Với lý do đó, nên khả năng suy luận hay đánh giá một vấn đề khi tiếp nhận
thông tin, của không chỉ của người dân lao động, mà kể cả trí thức cũng hầu như
bị tê liệt. Họ không có cái tư duy đó.
Chính vì thế đã biến họ trở thành những người nhẹ dạ,
cả tin, mau quên và thêm nữa là có sở thích a dua, thậm chí là bầy đàn. Tình trạng
ai nói gì cũng tin, cũng tưởng thật, dần dẫn đến tình trạng hễ ai các ý kiến
khác với quan điểm của mình thì coi là kẻ xấu, quy chụp là thành viên Việt Tân
hay dư luận viên Cộng Sản là điều đang diễn ra hết sức phổ biến của đại chúng.
Người ta đã khẳng định rằng "Đa phần
người Việt Nam chúng ta đón nhận những ý kiến phản biện bằng sự suồng sã của
con vẹt và thói hách dịch của kẻ bề trên. Nó là biểu hiện cho sự cùm trói tư
duy, không chấp nhận bất cứ quan điểm nào khác chủ kiến của mình và chỉ gìn giữ
những định kiến mà không cần liên hệ với giá trị hiện thời – tự coi tầm hiểu biết
của mình là chân lý bất biến.". Đó là điều rất chính xác.
Cái tư duy đó cộng với các thông tin suy diễn thậm
chí là bịa đặt của blogger Người Buôn Gió đưa ra (trừ vụ liên lạc với Trịnh
Xuân Thanh) theo kiểu văn chương, những thông tin đã làm cho nó nhiều người
tin và tưởng thật. Vì người ta đâu có hiểu rằng, blogger Người Buôn Gió là một
nhà văn đúng nghĩa, chứ đâu phải là một nhà báo viết chính luận.
Tạm kết:
Triết gia Hy Lạp thời cổ đại Socrates đã khẳng định
rằng: "Tư duy mạnh thì bàn về tư tưởng. Tư duy trung bình thì bàn
về sự kiện. Kẻ tư duy yếu chỉ bàn chuyện bếp núc". Chính vì thế, trong
giới viết lách cũng cần những người uyên bác để bàn về tư tưởng, triết học; hay
những nhà báo có năng lực để bàn về sự kiện và hãy để những nhà báo công dân
như blogger Người Buôn Gió lo việc bếp núc.
Người cầm bút dù ở vị trí nào, cũng phải nhớ vai trò
và trách nhiệm khai phóng dân trí khi cầm bút, dù là ở tư cách nhà văn hay nhà
báo. Tuy vậy, với blogger Người Buôn Gió hãy hiểu anh ta là một nhà văn, để đọc
cho vui và đừng coi là người viết chính luận để rồi trách cứ. Nhà văn mà không
hư cấu, không bịa để có những ý tưởng sáng tạo thì sao họ có thể viết được?
Thiết nghĩ việc làm từ trước đến nay của blogger Người
Buôn Gió cũng là việc hợp quy luật của truyền thông, đó là cần thiết chứ đâu có
thừa? Nhưng có lẽ về phía bạn đọc nên cố gắng hiểu rằng, blogger Người Buôn Gió
đang sáng tác văn chương chứ đâu viết chính luận thì mọi việc đều ổn cả.
Trách nhiệm của tôi luôn phải là một nhà báo công
tâm, với mục đích để thúc đẩy sự tiến bộ dân trí để phát triển của đất nước.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi là người tranh đấu tranh dân chủ hay làm chính
trị. Vì thế xin đừng nghĩ tôi suy nghĩ giống với các bạn. Không phải bây giờ,
mà cách đây 6-7 năm tôi đã thấy con đường các bạn đi là sai, không đúng với những
gì tôi biết và tôi đã sớm chỉ trích.
Chính vì, phong trào của các bạn như thế đến, nên
hôm nay luôn tỏ ra là một sự chống đối ô hợp và thiếu tổ chức. Đấy không phải
là việc hoạt động đấu tranh dân chủ đúng nghĩa. Chỉ khuyên các bạn, hãy tìm hiểu
để biết rằng, đối lập chính trị không chỉ duy nhất là chống đối. Nếu hiểu ra điều
này và cộng với việc chăm học hỏi để bổ xung kiến thức chính trị và bớt chém
gió đi, vì chính trị là một môn khoa học, đừng làm chính trị bằng cảm hứng. Có
như thế thì hệ thống chính trị của Việt Nam mới có thể hy vọng thay đổi được được.
© Kami
(Blog RFA)