GIỐNG VẬT GÌ
LẠI CÓ THỂ ĐUỔI ĐƯỢC GIẶC ?
Đàm Văn Tiếu
Sau mấy
chục năm thống nhất, cái đảng cầm quyền CSVN chưa làm được điều gì ích nước lợi
dân, ngoài việc để lại những di sản bán nước và làm băng hoại tới bao nhiêu thế
hệ, bởi cái chế độ CSVN dung dưỡng toàn lũ quan chức ăn hại, từ trên xuống dưới
chỉ biết tham nhũng, lấy cường quyền và dùng bọn côn đồ để trấn áp và bóc lột
người dân bằng những thủ đoạn dã man, chúng mang hình người nhưng lòng thì bất
nhẫn hơn dã thú, thử hỏi khi đất nước lâm nguy thì làm sao cái giống vật đó lại
có thể đuổi được giặc.
Cả cái triều thần độc tài đảng trị CSVN đương
thời, chẳng khác gì một bày thú dữ, hùa với nhau để kiếm đặc lợi cho đầy rúi
tham. Trước cảnh đói khổ của người dân, chúng thừa mứa tiền của, dặt một tiếng
cá độ hàng triệu đôla không chùn tay, con cái chúng thì lãng phí hàng trăm ngàn
đôla để tiệc tùng có hút sách và dâm loạn.
Rồi những cậu ấm con quan ấy quen thói,
huyênh hoang vác cả triệu đôla tiền mặt vào các sòng bài ở nước ngoài, như cháu
của phó thủ tướng Hoàng Trung Hải, là Peter Tân Hoàng 36 tuổi, từng đốt 13
triệu đôla vào một canh bạc. Tân đang bị cấm ra khỏi Úc, để chờ xét xử vào
tháng 8 năm tới, về việc mang 1 triệu rưởi đôla tiền mặt không có xuất xứ vào
sòng bài Crown ở Melbourne, nhưng hắn mới bị bắn chết tại công viên Croydon, ở
đường Dunmore, Sydney Úc hôm 7 tháng 9.2014.
Cảnh sát Úc cho biết trong 5 năm qua, Tân
thua hơn 90 triệu US đôla ở các sòng bài, trong khi Tân không có lợi tức nào,
ngoài việc ăn trợ cấp của nhà nước, hoặc từng làm những công việc với mức lương
thấp, như làm bồi bàn hay là nhân viên bán hàng tại cửa hàng bán đồ điện
Telstra.
Cảnh sát Úc vẫn chưa công bố nguyên nhân cái
chết của Tân, nhưng rất có thể là bị thủ tiêu, để bưng bít cho những hành vi
rửa tiền bất hợp pháp, vì những món tiền phi nghĩa do tham nhũng, hối lộ ở Việt
Nam đem vào Úc, cũng bị coi là tiền bất hợp pháp. Tân thì khai tiền mà hắn có
là do cha mẹ nuôi ở Việt Nam cho.
Cả lũ công thần của chế độ CSVN cùng các quý
tử của chúng luôn huyênh hoang múa hót để tỏ lòng trung với đảng, hầu được tin
dùng mà hưởng đặc lợi, chứ khi đất nước hữu sự như việc giặc Tàu cộng chiếm đất
và biển đảo cuả Việt Nam, chúng vẫn nhởn nhơ hệt như bầy hạc của Vệ Ý Công ở Vệ
quốc thời Đông Châu Liệt Quốc.
Năm 668 trước Công nguyên Vệ-Ý-Công lên ngôi nhưng chẳng lo chính
sự, chỉ thích chơi giống chim hạc biết múa khéo hót hay. Mỗi khi đi đâu, là có
các Hạc tướng quân đậu quanh xe loan.
Ai bắt được chim hạc đem dâng đều được lãnh
thưởng, chim nào đẹp thì Ý-Công phong cho hàm-phẩm và ăn lộc Đại-phu, giống như
một triều đình chim hạc vậy. Những người nuôi chim hạc đều được ăn lương rất
hậu.
Người dân nước Vệ rất bất bình vì phải sưu
cao thuế nặng, để cấp dưỡng cho chim hạc. Hoàng thúc là công-tử Hủy can gián cháu không nổi, biết nước Vệ tất sẽ sanh biến, bèn bỏ sang nước Tề cư ngụ.
Năm 660 TCN, lúc
Vệ-Ý-Công đang ngao du cùng bày chim hạc, nghe báo nước Bắc-Dịch mang quân sang
đánh, Ý-Công thất kinh hạ lệnh trưng binh để chống giặc, nhưng dân nước Vệ bỏ
trốn hết, không ai chịu ra đầu quân. Ý-Công sai quan quân đi bắt khắp nơi mới chiêu
được hơn trăm quân lính đem về. Tra hỏi thì dân nước Vệ thưa:
- Chúa-công chỉ dùng một giống vật cũng đủ đẹp được quân Bắc-Dịch, hà tất
phải gọi lính làm gì ?
Vệ-Ý-Công hỏi :
- Giống vật gì lại có thể đuổi được
giặc ?
Dân nước Vệ thưa: Giống chim hạc !
Vệ ý-công quát mắng: Giống chim hạc làm thế nào mà đánh giặc, các
ngươi đám dùng lời khi quân như thế sao ?
Dân nước Vệ vẫn không
sợ sệt, đáp: Chim hạc không đánh được
giặc, thì đó là vật vô-dụng thế mà Chúa-công đã cho vật vô dụng hưởng ơn vua ăn
lộc nước, còn kẻ hữu-dụng lại phải bỏ đi, như vậy làm sao trong cơn hữu-sự dân
chúng không bỏ trốn ?
Vệ ý-Công tỉnh ngộ,
dịu giọng nói: Nay ta đã hối lỗi.Ta sẽ
theo ý dân đuổi hết chim hạc đi
Quan Tướng quốc tâu: Xin Chúa-công thực hành ngay ý định ấy. Thần
e bây giờ đã trễ lắm !
Ý-Công tức khắc sai
người đuổi chim hạc, nhưng chim hạc quen nơi được nâng niu lâu nay nên cứ quanh
quẩn trong cung không chịu bay đi.
Hai tướng quốc
Thạch-kỳ và Ninh-Tốc thân hành ra đứng giữa chợ, giảng dụ dân chúng, nói rõ
lòng hối hận của Vệ Ý-Công, dân chúng mới chịu nhập vào quân ngũ. Lúc đó giặc
Bắc-Dịch cũng đã kéo đến Huỳnh Trạch gần kinh thành rồi.
Thạch-kỳ bàn với
Vệ-Ý-Công: Quân Bắc-Dịch mạnh lắm, chớ
khinh thường. Thần xin sang nước Tề cầu cứu, nhờ binh Tề giúp sức mới
xong.
Ngặt vì Ý-Công xưa có
lỗi với Tề nên không dám cầu nước Tề. Ninh-Tốc tâu: Vậy xin Chúa-công lo bảo vệ kinh thành, để thần ra quân quyết chiến.
Vệ-Ý-Công nói: Nếu ta không thân hành ra trận, lòng quân
không cởi mở được căm hờn.
Nói xong, Ý Công trao
ngọc quyết cho Thạch-kỳ và dặn: Ta giao
việc nước cho khanh, hãy ráng vì ta mà tận tâm.
Lại trao một mũi tên
cho Ninh-tốc, rồi nói tiếp :
- Khanh khá lo việc giữ thành. Nếu không đánh được quân Bắc-Dịch ta thề
không trở về.
Thạch-kỳ và Ninh-tốc
đều ứa nước mắt nhìn Vệ-Ý-Công nghẹn ngào không nói được nửa lời. Ý-Công cùng
với tướng Cừ-Khổng khai thành, kéo quân đi. Tuy Ý-Công đã ăn năn, nhưng lòng
dân oán hận chưa nguôi. Lúc đi đường, quân lính hát lên những câu ngập tràn uất
ức :
Hỡi chim hạc ! Hỡi chim hạc !
Lầu son bát ngát !
Chim hạc ăn lương !
Đồng rẫy ruộng nương
Dân thường lo cày cấy !
Hạc lại chơi bay nhảy
Xuống ngựa lên xe !
Dân khổ cực trăm bề
Khi hữu sự, bắt lê ra chiến trận
Đi phen nầy số phận mong manh.
Vệ-Ý-Công nghe hát,
lòng buồn rũ rượi.
Khi đến đất
Huỳnh-Trạch trông thấy quân Bắc-Dịch ngựa xe lộn xộn, hàng ngũ không chỉnh tề,
nên tướng Cừ-khổng nói :
- Quân lực Bắc-Dịch như vậy mà tướng quân
Thạch Kỳ bảo rằng mạnh thì thật là lầm to.
Nói xong giục trống
cho quân sĩ xáp chiến. Quân Bắc-Dịch giả thua bõ chạy, dụ quân Vệ đến chổ phục
quân, đổ ra đánh. Quân Vệ vốn không cố lòng đánh giặc, thấy quân Bắc-dịch quá
mạnh hè nhau bỏ trốn.
Vệ-Ý-Công và Cừ-khổng
bị quân Bắc-dịch vây vào giữa rất ngặt. Cừ-khổng nói với Vệ ý-công:
- Tình thế rất hiểm nghèo xin Chúa-công bỏ cờ
hiệu, thay đổi y phục rồi xuống xe mà chạy, may ra mới thoát được.
Vệ-Ý-Công thở dài nói
:
- Ta thà liều chết để tạ tội với bá tánh còn hơn !
Quân Bắc-dịch vây mỗi
lúc một dày thêm, các tướng Vệ lần lượt bỏ mạng, quân sĩ chết không biết bao nhiêu mà kể, máu
tuôn như suối.
Vệ-Ý-Công cầm cự đến phút cuối cùng rồi cũng chết trong đám loạn quân, xác còn bị
quân giặc bằm tan nát. Tin báo về đến kinh thành, triều thần hốt hoảng bỏ trốn
hết, thành nước Vệ bỏ trống để quân Bắc-Dịch kéo vào đốt phá, vơ vét, cướp của
giết người và truy nã các quần thần đang tại đào.
Thế nước Việt ngày
nay như sọi chỉ treo mành trước họa Tàu-cộng xâm lược. Nội bộ cái nhà nước CSVN
câm như hến, vì cái đám quần thần toàn là lũ ăn hại, giống như bầy chim hạc của
Vệ Ý Công, chỉ biết hót hay múa khéo, chuyên phá nước hại dân, chứ chúng có ích
gì cho việc đánh đuổi ngoại xâm.
Việc cầu kiếm liên
minh thật cũng không thể, vì bọn CSVN từng ỷ thế quan thầy Nga Hoa mà huyênh
hoang cường điệu, ngang ngạnh và sấc xược với lân bang. Nay vỡ mộng vì tin nhầm
bọn quan thầy ăn cướp nên bị quả báo, nước mất nhà tan đến nơi mà chẳng dám cầu
cứu ai, bởi tự biết từng tráo trở với khắp thiên hạ, hỏi ai còn muốn tin lời mà
giúp đỡ.
Cuối cùng chỉ còn có người
dân, nhưng thay vì biết nói ra lòng hối lỗi như Vệ-Ý-Công, thân chinh chống
giặc, để kêu gọi người dân yêu nước đoàn kết dứng lên mà cứu nước, thì bọn cộng
sản VN đương thời lại tiếp tục đàn áp người dân, khi họ bày tỏ lòng yêu nước
chống giặc Tàu xâm lược, bởi vì bọn CS vẫn sợ mất đảng hơn sợ mất nước.
Đã vậy mới đây chúng
còn cho triển lãm về cuộc cải cách ruộng đất đẫm máu ở Miền Bắc, chúng tưởng đó
là công trạng, nhưng thực chất chỉ khơi thêm những nỗi đau, của trăm họ vẫn oán
hờn chưa nguôi, đối với hàng triệu oan hồn nạn nhân ở nông thôn là thân nhân
của họ, cho dù giặc Hồ đã chảy nước mắt cá sấu, lúc công bố việc sửa sai.
Quả là cái lũ ác ôn
trong chế độ Việt gian cộng sản vẫn còn mê muội và thiển cận. Nắm địa vị lúc
thái bình thì cậy quyền ỷ thế để thỏa mãn lòng tham, chỉ thấy ngày nay mà không
thấy được ngày mai, thấy xung quanh mình mà không thấy được những cái gì xa ở
trong lòng dân chúng…
Và cứ còn như vậy thì
giặc Tàu cộng phương bắc tất sẽ tràn vào nước Việt, giống như quân Bắc-Dịch đã
thong dong vào kinh thành nước Vệ.
Lúc đó nói chi đến
tiền tài danh vọng, ngay cả cái mạng của lũ giặc bán nước Việt gian cộng sản
này cũng đừng hòng mà giữ được !!!
Đàm Văn Tiếu
Tháng 12/2014